Cảm giác thật lạnh, giống như là đang nằm trên đống tuyết vậy, Thư Vỹ mơ màng, tay cố gắng níu lấy một thứ gì đó rất ấm áp, vì thứ đó rất ấm, nên hai bàn tay cô cứ cố nắm chặt lấy nó, chặt đến nỗi không dám buông, hai hàm răng cứ va vào nhau cầm cập.
Uông Hựu Dương mãi không thể gỡ được bàn tay của Thư Vỹ ra, đành để mặc cho cô níu lấy tay mình. Trên giường hắn chỉ có một chiếc chăn, cô đã đắp rồi mà vẫn thấy lạnh. Hắn chỉ đành cởi chiếc áo khoác trên người ra đắp cho cô. Tay kia lấy nhiệt kế ra, 39 độ.
''Sốt cao như thế này...'' Uông Hựu Dương cắn môi. Tay lại đặt lên trán cô, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Hắn cố gắng đem tay cô gỡ ra, đặt vào trong chăn, sau đó lấy vội chiếc ví rồi ra khỏi phòng.
Chừng mười phút sau hắn đã quay trở lại, trên tay là một bịch thuốc. Căn phòng hắn thuê là một căn phòng cũ nhỏ chật chội, phòng tắm ở ngay bên cạnh phòng ngủ. Uông Hựu Dương chạy vào trong bưng ra chậu nước, đem chiếc khăn mặt mới nhúng nước, cẩn thận lau mặt cho Thư Vỹ. Lau xong, liền dán miếng dán hạ sốt. Khuôn mặt cô nóng ran như hòn lửa, suýt nữa bàn tay hắn đã giật lại theo phản xạ. Sốt không thể đắp chăn nhiều, nhưng hắn vì thấy cô đáng thương, liền không đành lòng đắp nhiều một chút, thành ra mới càng sốt nặng hơn. Dược sĩ nói cần phải cho cô uống thuốc hạ sốt, bằng không sẽ khó mà hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664210/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.