Sau khi Nam Trân Tâm chạy đi, Nhạc Hiểu hắn cũng ngay lập tức ném Bạch Quý sang một bên.
"Cút!! Cút hết đi!!"
Bạch Quý ban đầu còn vui mừng vì nụ hôn của hắn, đây là lần đầu tiên mà hắn thân mật cô ta. Nhưng lại bị hắn đột nhiên giội một gáo nước lạnh vào mặt. Cô ta tha thiết níu lấy cánh tay hắn.
"Nhạc tổng, tôi thực sự yêu anh, ngay từ lần đầu tiên gặp anh tôi đã yêu anh rồi. Cô ta có gì tốt, cô ta chỉ yêu tên mù lòa Lăng Thiếu Hà đó mà thôi. Chỉ có tôi mới thực lòng yêu anh, tại sao anh không thử nhìn tôi thêm một chút, tôi so với cô ta có gì không tốt?"
Nhạc Hiểu trừng mắt nhìn cô ta, đôi mắt hắn chứa đầy gân đỏ.
"Tôi nói cô cút có nghe thấy không hả!!"
"Nhạc Hiểu....tôi...."
"Cút!"
Bạch Quý giật mình ngã xuống sàn nhà, cô ta bật khóc ôm ấy cổ áo xộc xệch của mình mà khóc nấc chạy ra ngoài. Trong phòng, Nhạc Hiểu hét lên một tiếng, hắn vò đầu bứt tóc khổ sở.
"Nam Trân Tâm, cô yêu hắn lắm có đúng không, người phụ nữ lòng dạ sắt đá, tôi hận cô, tôi thật muốn bóp chết cô...."
Nhưng hắn có thể không, hắn có dám không, vì khi nước mắt cô rơi chính hắn cũng trở nên đau đớn. Hắn nghĩ rằng hắn hận cô, hắn đối với cô chẳng có gì ngoài sự căm ghét đến tận cùng, nhưng tại sao khi cô yêu một người đàn ông khác hắn lại đau lòng. Khi hắn thân mật với người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664203/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.