Thấm thoát Nam Trân Tâm đến nhà họ Uông cũng đã được nửa tháng.
Nhận lại người thân ruột thịt là chuyện mà trước kia Nam Trân Tâm cũng đã từng nghĩ tới, và cô sợ rằng bản thân sẽ không thể thích nghi với môi trường mới.
Dù sao cô cũng đã là một người hai mươi mấy tuổi, chứ không phải là đứa bé mấy tuổi, gọi cha mẹ, vẫn cảm thấy có gì đó ngượng ngùng. Chỉ là Giang Nguyệt cùng Uông Lâm cũng không phải hà khắc, nhưng trong nhà lại có một người quản gia họ Lý, trông rất nghiêm khắc, đoán là cũng rất khó tính.
May là Nam Trân Tâm sống quy củ, mấy ngày này cũng được xem như là yên bình. Bên kia cô cũng đã báo tin cho Nam Trấn Ảnh cùng Nhạc Ca.
Về phần Thư Vỹ, cô có chút mơ hồ về chuyện giữa Uông Chính Thành và Thư Vỹ. Nếu như cô đoán không sai thì hai người kia chính là mối quan hệ đó. Nhưng người anh cả này của cô cũng thật là đáng sợ, ngay cả cha mẹ đều không dám có ý kiến gì với hắn. Nếu như nhân phẩm hắn không tốt, Thư Vỹ rơi vào tay hắn vậy không phải thảm rồi sao.
Nghĩ nghĩ, Nam Trân Tâm càng quyết tâm, nhất định phải gặp mặt nói với Thư Vỹ chuyện này.
Bữa tối, Giang Nguyệt đích thân vào bếp.
Ngồi trước bàn ăn, Nam Trân Tâm cảm thấy choáng ngợp trước những món ăn được bày lên. Hôm nay là ngày lễ gì sao, hay là Uông gia bữa nào cũng ăn như vậy? Trong đầu cô thực sự có một dấu chấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664178/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.