''Bác sĩ...anh ta...tôi còn chưa đâm vào xe anh ta, làm sao lại phải phẫu thuật được, có phải có nhầm lẫn gì không hả?"
Người đàn ông không giữ được bình tĩnh.
''Cái này..cái này rất khó nói. Trước tiên làm thủ tục đi đã.'' Bác sĩ lắc đầu.
''Được, tôi sẽ đi làm thủ tục ngay.'' Thư Vỹ đi khỏi.
Người đàn ông kia thì sợ đến tái mét mặt mày. ''Không...rõ ràng...rõ ràng là chỉ...chỉ va chạm vào một chút thôi mà....''
Lúc Thư Vỹ trở lại, Uông chính Thành đã được chuyển vào phòng phẫu thuật, khi ngồi bên ngoài chờ hắn. Cả người cô như mất hết sức lực, đôi mắt thất thần nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngón tay cũng lạnh lẽo theo. Cho đến khi người đàn ông kia đi tới, đưa chiếc điện thoại của Uông Chính Thành cho cô. Bàn tay đang siết chặt mới thả lỏng ra một chút.
Người kia hốt hoảng. ''Trời đất ơi tay cô...''
Thư Vỹ nhìn lại bàn tay mình, có lẽ móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay quá, khiến máu tuôn ra, cứ thế đã chảy ướt đẫm bàn tay.
Màu máu đỏ thẫm làm cho cô hoảng loạn, vội vàng lau đi vết máu vào áo, lại quên mất áo mình đang mặc là màu trắng.
''Tôi không sao...''
Thư Vỹ cầm lấy điện thoại lạnh ngắt, nhớ tới điều gì, lại ngước mắt lên hỏi người kia.
''Trong điện thoại có số nhiều người như vậy, sao anh lại gọi cho tôi?''
''Hazz, lúc đó á, anh ta đã bị đau đến ngất xỉu, tôi sợ quá nên gọi cấp cứu, nhưng mà cần phải có mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664175/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.