Thư Vỹ trở nên mờ mịt, cô không rõ chuyện của Uông chính Thành nhưng không phải chưa từng nghe qua điều gì, trước đây Uông Tịnh Lam cùng Mạc Nghiên cũng đã nói cho cô nghe. Trước khi rời ngành, Uông Chính Thành đã thực hiện một nhiệm vụ rất nguy hiểm, người đồng hành cùng hắn là Hạ Thuỵ Lan và Khanh Trần. Lần đó Uông Chính Thành suýt chết, Hạ thụy Lan cũng bị thương nặng, còn Khanh Trần, lại chết không tìm thấy xác.
Thế nhưng lúc này cô nghe được từ Hạ Thụy Lan là gì, cứu lấy Khanh Trần?
''Cô nói gì tôi không hiểu.'' Đừng nói là Khanh Trần đã chết, dù cho hắn còn sống, nếu như muốn cứu hắn, tại sao lại tìm cô? Một người chẳng có liên quan gì trong câu chuyện của bọn họ.
''Cô không hiểu?'' Hạ Thụy Lan cười lên, rồi lại lạnh lùng. ''Vậy thì để tôi nói cho cô hiểu, Không phải cô luôn cho rằng Uông Chính chính Thành là người tốt nhất trên đời sao, vậy cô có biết vì sao năm đó Khanh Trần tử nạn hay không? Thực ra Khanh Trần chưa chết, mà là bị Uông Chính Thành độc ác giam cầm trong ngục tối. Nhiều năm trôi qua, anh ấy sống không bằng chết....''
Ánh mắt Hạ Thụy Lan trở nên xót xa, nước mắt cũng đã trào ra. ''... Uông Chính Thành hắn là ác quỷ đội lốt người.''
Bên tai Thư Vỹ như có hàng ngàn con ong bay qua bay lại, không thể nào, Uông Chính Thành đúng là tàn độc, nhưng Khanh Trần là chiến hữu vào sinh ra tử của hắn. Năm đó khi Khanh Trần đến Uông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664169/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.