Nam Trân Tâm ngơ ngác.
''Không có...''
Bắc Gia gấp gáp.
''Em mau tìm Uông Thư Vỹ, ở bên cạnh cô ấy, Nam Trấn Ảnh đang trên đường từ Pháp trở về, chắc chắn không kịp. Anh sẽ sắp xếp vài người đáng tin canh bên ngoài biệt thự, nếu như không có gì quá mức cần thiết, đừng ra khỏi biệt thự.''
''Anh...ý anh là sao em không hiểu.''
Đột nhiên Bắc Gia nói một mạch như vậy, Nam Trân Tâm nhất thời không biết ý hắn là gì.
''Em...bây giờ anh không có thời gian giải thích với em, em nghe lời anh mà thực hiện theo là được rồi, sau này anh sẽ nói nguyên nhân cho em!!!''
Bắc gia định tắt máy, Nam Trân Tâm lại nói.
''Nhưng em không ở trong nước, từ tuần trước em đã sang Pháp rồi!''
''Cái gì!??'' Bắc Gia kinh ngạc. Nếu như vậy, chỉ e rằng không kịp nữa rồi.''
---------------------
Sau khi tắt máy, Nam Trân Tâm vẫn bồn chồn như thế, những lời mà Bắc Gia nói với cô rõ ràng không phải là chuyện đùa giỡn. Nhưng sự thật rốt cuộc là gì thì cô cũng không biết. Cô nghe lời Bắc Gia, gọi cho Thư Vỹ một cuộc.
Đợi bắt máy hơi lâu, mỗi giây Nam Trân Tâm đều như ngồi trên đống lửa. Cho đến khi máy sắp tự động tắt, cuối cùng bên kia cũng bắt máy.
''Nam Trân Tâm?''
''Thư Vỹ? Cô đang ở đâu?''
"Tôi? sao cô lại hỏi chuyện này?''
''Cô nói với tôi cô đang ở đâu?''
Thư Vỹ thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời cô.
''Tôi cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664168/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.