Giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ, Thư Vỹ xẹt qua trong đầu một nghi vấn, cô ta là ai? Bản thân cô liệu đã từng gặp qua người này? Phải rồi, cô ta là người phụ nữ ngày hôm đó cô đã gặp ở sân bay.
Ánh mắt của Thư Vỹ khiến Nava không vui, vì sao ư? Cô ta cũng không biết, chỉ là rất không thích ánh mắt vô tội trong khi bản thân chẳng trong sạch gì kia.
Thư Vỹ tận mắt chứng kiến nhìn cô ta đổ bát nước kia xuống đất. Môi khô dính lại vào nhau, Thư Vỹ mấp máy, môi rách ra, một chút máu như tô điểm lên bờ môi ấy, khiến cho gương mặt trắng dã người phàm trần không khác gì ma quỷ.
''Cô là ai...vì sao lại bắt tôi?''
Nava mỉm cười, vứt cái bát qua một bên, đi đến chiếc ghế gỗ cũ kĩ ngồi xuống.
''À...phải giới thiệu chút chứ nhỉ?''
Cô ta gác chân, tay kéo áo choàng lại. ''Tôi...thực ra quen người đàn ông của cô...''
Uông Chính Thành?
''À mà cũng không phải tôi...thật ra là chị gái của tôi...chị ấy tên là Lương Trà, là một người rất tốt, rất giỏi, rất xinh đẹp...rất thiện lương...nhưng lại chết đi vì sự đê hèn của hắn...''
Thư Vỹ không tin nổi vào những gì mình vừa nghe được, cô vốn dĩ không hiểu.
Nava chỉ cười. ''Năm đó nếu như hắn có một chút lương tâm thì chị tôi đã không ra đi một cách vô nghĩa như thế. Và cả Vu Trình, hắn thì có tư cách gì để khiến cho Lương Trà đau khổ vì hắn chứ?''
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664166/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.