"Sau khi đến Pháp, tôi mua lại một ngọn đồi và cả căn nhà này, từ đó đến hiện tại vẫn luôn sống ở đây.''
Nam Trân Tâm thở dài, vậy nên vì sao Nam Trấn Ảnh và Nhạc Ca có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy hắn, hóa ra hắn đã trốn đến tận nơi này.
Nhạc Hiểu thấy cô gái trong lòng mình im ắng, bàn tay nắm lấy tay cô thật chặt.
Cô nhìn hắn.
"Anh chị vẫn luôn tìm kiếm anh..."
"Ừm..."
"Anh có thể trở về với em không?"
Không phải là có trở về hay không, cô là đang đề nghị hắn trở về với cô.
Nhạc Hiểu trong lòng không biết suy nghĩ gì, Nam Trân Tâm hơi sợ hãi, cô ngồi dậy, cúi người lên ngực hắn, cho đôi mắt đối diện hắn. Chần chừ một lúc, cuối cùng đỏ mặt mà cắn răng nói.
"Em muốn giới thiệu anh cho bố mẹ..."
Nhạc Hiểu hơi ngẩn ra.
Giọng điệu của cô gái có chút tủi thân. "Không thể sao?"
"Có thể..."
Cô gái nhỏ vui mừng, nhịn không được lại hôn lên má chàng trai một cái.
Nhạc Hiểu khi hôn người khác thì không sao, bị cô hôn một cái lên mặt, hai tai đã đỏ lên. Bàn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, giọng hắn trở nên khàn khàn.
"Trân Tâm, từ lúc nào em trở nên bạo gan như vậy?''
Cô mỉm cười. "Từ nhỏ anh hai em rất đau đầu vì em."
Hắn nhíu mày không hiểu. Cô nói. "Bởi vì năm năm tuổi, em dám lấy kéo cắt quân phục của cha em. Năm mười tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664140/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.