Mạc Nghiên nhìn những thứ mà Uông Phong Quỳ giao lại cho mình. Hoàng hôn rực đỏ nơi phía cuối chân trời ẩn hiện trong ánh mắt đối phương vô cùng buồn bã. Cho đến cuối cùng, Phong Quỳ vẫn chọn cách thức tàn nhẫn nhất để kết thúc tất cả.
''Phong Quỳ, như vậy cậu cũng sẽ chết....''
Chỉ là Phong Quỳ cảm thấy. ''Chết thì có gì sợ hãi...sống mới khó...''
Đúng thế, trước kia hắn tham sống, dù cho có mất đi tự trọng, mất đi tôn nghiêm cũng tranh giành sự sống. Hắn đã từng ăn cơm thừa canh cạn, cũng từng tranh giành thức ăn với chó. Sống thực sự khó, chết mới dễ.
''Uông Bạch là người vô cùng xảo trá, chắc chắn ông ta sẽ không tha cho cậu. Dùng cậu, ông ta cũng đề phòng cậu, nếu như ông ta đã dám hủy hoại Uông gia, chắc chắn cũng sẽ có cách khiến cậu phải khuất phục...''
''Dù cho là vậy...tôi cũng phải liều mạng một lần. Giữa tôi và ông ta, nếu tôi sống, ông ta sẽ phải chết...''
Mạc Nghiên cũng hiểu vì sao Uông Phong Quỳ quyết định như thế. Uông Bạch điên thật rồi, ông ta ngay cả con trai ruột của mình cũng nhẫn tâm. Vậy thì Uông Phòng Quỳ đã là gì chứ. Chỉ vì muốn Phong Quỳ làm theo ý mình, ông ta thủ đoạn nào cũng có thể dùng.
''Nếu như tôi có thể sống xót trở về...đương nhiên là tốt....'' Hắn có chút đau đớn. ''Nếu như tôi chết....Nể tình chúng ta là bạn vào sinh ra từ, xin cậu và Uông Tịnh Lam...hãy quan tâm đến Thư Vỹ một chút.''
''Nhưng Phong Quỳ, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664130/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.