Đột nhiên một thanh âm vang lên sau lưng khiến cho Vu Ân giật thót. Tờ báo trên tay ngoài ý muốn rơi bộp một phát xuống dưới đất.
Ánh mắt Thư Vỹ rơi vào tờ báo trước mặt, Vu Ân bất động, cô đi tới, khi bàn tay vừa chạm tới nó thì Vu ân đã nhanh chóng cầm lên.
''Cô...cô gọi tôi có chuyện gì?''
Thu Vỹ nhìn hắn, hắn vì sao lại trở nên căng thẳng như vậy.
''Tôi muốn gọi điện cho Trân Tâm....'' Cô dừng lại, đưa tay để trước. ''...Cậu không cần phải lặp lại những lời trước kia với tôi, tôi không thỉnh cầu, đây là yêu cầu.''
''Cô Thư Vỹ....không phải cô không biết, cô hiện tại không được liên lạc với người ngoài.''
Thư Vỹ bực mình. ''Uông Chính Thành nói vậy với cậu?''
Vu Ân im lặng.
Thư Vỹ trong lòng bức bối đến điên rồi. Cô ngày ngày cứ như phạm nhân bị giam cầm vậy, hắn rốt cuộc muốn gì nữa đây.
Sự im lặng của Vu Ân cũng đủ để cho cô biết câu trả lời. Cũng biết là rước thêm bực bội vào thân, nhưng cô cũng không thể cứ ngồi yên mà đợi được. Nếu như hắn cứ muốn nhốt cô cả đời như thế này thì chi bằng chết đi cho xong.
''Hừ!! Đều là cá mè một lứa.''
Cô chửi một câu rồi quay lưng đi khỏi.
Vu Ân nhìn cô rời đi, bàn tay siết chặt tờ báo kia. Thư Vỹ...cô không nên biết được, và vĩnh viễn sẽ không biết được....
Nửa đêm thanh vắng, bên ngoài tiếng côn trùng kêu lên khiến cho màn đêm tĩnh mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664129/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.