''Thư Vỹ đã tỉnh rồi, nhưng em ấy lại cứ nằng nặc đòi muốn gặp Uông Chính Thành!!!''
''Cái gì???''
Bây giờ bọn họ và Uông Phong Quỳ không những cắt đứt liên lạc mà hiện tại muốn tiếp cận với Uông Phong Quỳ cũng không phải dễ. Chủ yếu là hắn ta dường như không muốn gặp bọn họ.
''Mạc Nghiên, chúng ta phải làm sao đây?''
Hắn trầm tư, chuyện này bây giờ thật ra không dễ.
''Ban nãy khi tỉnh lại thì còn bình thường, đột nhiên con bé bật khóc, đòi em dẫn đến gặp Uông Chính Thành cho bằng được. Em cũng không có cách nào khác chỉ đành đồng ý với con bé. Nhưng mà anh cũng biết rồi, chúng ta đã từ lâu không liên lạc được với Uông Chính Thành.''
Mạc Nghiên thở dài vỗ lấy vai Tịnh Lam.
''Anh hiểu rồi. Chúng ta vào xem tình hình như nào đã. Rồi từ từ nghĩ cách.''
Vừa thấy Mạc Nghiên cùng Uông Tịnh Lam bước vào, khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của cô gái mới chợt cử động. Thư Vỹ có chút chờ mong chạy đến cầm lấy tay Uông Tịnh Lam.
''Khi nào em mới có thể gặp anh ấy ạ??''
Uông Tịnh Lam hơi khó xử nhìn sang Mạc Nghiên, Mạc Nghiên nói.
''Cô mới tỉnh lại, chưa thể đi lại ngay được, không cần vội vàng!!''
''Không!!! Tôi rất khỏe, tôi cảm thấy bản thân mình đã hồi phục rồi!!! Cho tôi gặp anh ấy đi, tôi muốn gặp anh ấy!!!''
Tịnh Lam không biết phải nói gì. Nhìn cô gái tội nghiệp trước mặt, cô rất không đành lòng.
''Thư Vỹ...chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664125/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.