Đêm, hai mẹ con nằm trên giường, ôm lấy đứa bé trong lòng, Thư Vỹ vẫn còn chưa hoàn hồn. Trái tim vẫn như đang treo trên cành cây.
Khi đó cô trách bản thân mình không chăm sóc đứa trẻ chu toàn, hối hận cũng đã muộn. Cha của Thuần Bình cũng đã phái người giúp cô tìm kiếm, nhưng đến tối rồi vẫn không có tin tức gì, cô chỉ sợ có điều xấu xảy ra. Nếu như thế, cô cũng chẳng thiết sống nữa.
''Mẹ ơi, Niên Hạ xin lỗi ạ....''
Cô bé biết lỗi của mình, cô bé không nên làm mẹ buồn.
''Niên Hạ...mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, vì sao không nghe lời mẹ...''
Cô bé hơi rũ mắt xuống.
''Con muốn ra biển, con muốn tìm ngôi sao...''
''Ai nói cho con ngoài biển có ngôi sao?''
''Chú hai nói hái được sao có thể ước một điều ước. Nhưng sao trên trời rất cao, Niên Hạ không hái được, ngoài biển cũng có con sao, Niên Hạ muốn bắt được nó...''
Thư Vỹ nhìn cô bé mà thở dài. con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm, tính tình hệt như Nam Trân Tâm, không sợ trời không sợ đất, nó lại được Uông Hựu Dương nuông chiều, thế nên có những lúc cô muốn quản cũng không được.
''Vậy con muốn ước điều gì?''
Cô bé hơi chần chừ do dự, một lúc sau mới lý nhí nói.
''Con muốn gặp ba.''
Thư Vỹ hơi ngẩn người.
Cô bé nói.
''Nhưng không gặp cũng không sao ạ, con có mẹ là đủ rồi...''
Thư Vỹ vuốt mái tóc con gái, sự áy náy tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664107/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.