Niên Hạ vừa quay đầu, thấy mẹ đi trước, còn ba thì vẫn đứng một chỗ, mặt ba rất đỏ. Cô bé không hiểu vì sao.
Lại nhìn trong xô nước.
Cô bé kêu lên.
''Mẹ ơi, phải thả sao biển đi ạ?''
''Con đạt được ước nguyện rồi, phải thả bạn về biển chứ!!!''
Khuôn mặt Niên Hạ không được cam lòng cho lắm, nhưng mẹ nói vậy, cô bé cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Cô bé đưa đôi tay mập mạp cầm lấy con sao biển trong xô nước, định thả xuống biển lại rụt về. Nghĩ nghĩ rồi nhắm mắt thì thầm. ''Sao biển ơi sao biển, Niên Hạ chỉ xin thêm một điều ước nữa thôi. Niên Hạ chơi một mình rất buồn chán, Niên Hạ ước ba mẹ có thể sinh thêm em để chơi cùng Niên Hạ...''
Sau đó cô bé thả sao biển xuống nước, ánh mắt tiếc nuối mà nhìn sóng biển cuốn con sao biển đi xa.
-------------------
Sau đó không lâu, quả thật điều ước hiệu nghiệm, mẹ lại sinh thêm một em bé nữa, ba mẹ đặt tên là Uông Mục Trì. Nhưng cậu nhóc khác hoàn toàn với tính cách của cô bé, rất an tĩnh, hơn nữa còn giống như một ông cụ non. Niên Hạ đều không dám lôi cậu bé đi chơi cùng.
Năm cậu bé tròn 3 tuổi, cuối cùng ba mẹ cũng tổ chức đám cưới. Niên Hạ chưa từng thấy cảnh tượng đẹp đến thế, cô bé chạy khắp nơi vui đùa.
Ngày cưới, mẹ bước trên lễ đường vô cùng xinh đẹp, cô bé thấy mẹ còn đẹp hơn cả công chúa. Nhưng cô bé không hiểu vì sao ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664106/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.