Tần Hương Y mãnh liệt quay đầu, nhìn Bắc Đường Húc Phong một cái, trong tròng mắt có vẻ hơi mệt mỏi kia bắn ra hai tia sáng khác thường, giống như hàm chứa một chút tình cảm.
“Hoàng thượng, người ——” Tần Hương Y có chút không biết làm sao, hắn gọi tên của nàng, kiến nàng rất quen thuộc.
“Hoàng hậu mệt mỏi rồi sao?” Bắc Đường Húc Phong ngáp một cái, ngồi thẳng người lên, bỏ tấu chương trong tay xuống, nhìn thật sâu Tần Hương Y một cái.
“thần thiếp không có.” Tần Hương Y vô tình lại cố ý tránh ra cổ tay trắng bị Bắc Đường Húc Phong nắm chặt, thoáng hướng về sau lui từng bước.
Đêm dần sâu, nàng luôn phòng bị.
“Hoàng hậu tựa hồ muốn tránh trẫm.” Bắc Đường Húc Phong xê dịch ghế ngồi, đứng dậy, vòng quanh Tần Hương Y dạo bước một vòng.
“Không có.” Tần Hương Y cúi mắt, không muốn nhìn Bắc Đường Húc Phong, trong mắt của hắn luôn hàm chứa một cỗ tình cảm khó hiểu. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Người trong lòng hoàng hậu chẳng lẽ là hộ vệ Nguyên Tinh?” Bắc Đường húc Phong đột nhiên toát ra một câu như vậy.
“Không phải!” Tần Hương Y không cần suy nghĩ, thốt ra. Nàng theo bản năng muốn bảo hộ Nguyên Tinh, không muốn làm cho hắn chịu thương tổn gì nữa.
“Hoàng hậu quá kích động rồi.” Bắc Đường Húc Phong nhìn ngoài cửa sổ một cái, lúc này mặt trời đã dần lên, hắn duỗi lưng một cái, ngáp một cái thật dài, nói “Hoàng hậu quay về Phượng Du cung đi.” Thanh âm bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
Hắn thả nàng đi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-thom-me-hoac-cua-hoang-hau/1495129/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.