Nữ hài tử kia mặc áo viên lĩnh màu xanh biếc và váy. Lúc này nàng ta đứng ở chỗ cao nhất trên núi nhưng giọng lại truyền qua tầng tầng bóng cây, bay xuống chân núi lọt vào tai mọi người.
Tang ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của nàng kia, trong mắt nàng ta có kim quang giống như kim cương lấp lánh tỏa sáng.
Là nàng ta…… Một mảnh bạch ngọc lan trên người nàng ta giống như vật sống, chúng theo động tác của nàng ta mà lay động giống như bị gió thổi bay lên. Cây trâm thúy hoa trên đầu nàng ta cũng “đinh đang” mãi, kéo dài tiếng động trong núi rừng trống trải.
Tang cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên thật mạnh sau đó lại trầm xuống. Ấy vậy mà lúc này Bảo Điền lại bỗng nhẹ nhàng “A” một tiếng và thốt ra ba chữ, “Đại tiểu thư.”
“Đại tiểu thư?” Mục què xoa xoa đôi mắt nãy giờ đều mở to không dám chớp rồi ngập ngừng nói, “Này…… Nữ hài tử này là…… chính là chị gái của Triệu đại nhân sao?”
Trên mặt Bảo Điền là biểu tình vừa mừng vừa sợ sau đó hắn liều mạng gật đầu nói, “Đại tiểu thư đã mất tích hơn mười năm, người trong phủ đều cho rằng…… đều cho rằng nàng ấy đã không còn nữa, không ngờ hôm nay, hôm nay lại gặp được……”
Nhưng một từ nàng cuối cùng lại bị hắn nuốt xuống, bởi vì lúc này hắn bỗng ý thức được điều không thích hợp: Mười năm, nàng ta đã mất tích mười năm, hiện tại công tử đã lớn như vậy mà sao nàng lại…… lại vẫn là bộ dạng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445470/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.