Khói mù tràn ngập, che khuất bầu trời, cờ bay phần phật, trống trận như tiếng sấm, mặt đất giống như đang chấn động. Binh sĩ quên sống chết, không màng tất cả lao về phía trước…… Trong tay mỗi người bọn họ đều là một cây đao, cán bằng sừng hươu, lưỡi mỏng cong cong. Từng dòng máu tươi theo thân và chuôi đao ào ạt chảy xuống mặt đất khiến nó nhuộm đến đỏ bừng.
Cuối cùng những bóng dáng ấy dần chồng lên nhau, những thanh đao kia cũng hợp lại, mũi đao chỉ lên trên nhắm về phía mặt trời mà tập hợp ánh sáng.
***
Tang cảm thấy mình bị một trận cuồng phong cuốn đi, cuối cùng lại trở về thân thể ấm áp kia. Nó chớp mắt một cái, lại giật giật ngón tay, không sai, cảm giác quen thuộc này lại về rồi. Nó và nàng tự nhiên mà hòa làm một, giống như khối thân thể này vốn dĩ thuộc về nó vậy.
“Mục Tiểu Ngọ, ta cũng sẽ nhận ân tình của ngươi đâu.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó vẫn không nhịn được dâng lên cảm kích. Tang nhẹ mím môi, ánh mắt rơi xuống bóng dáng như một con bò sát kia.
“Muốn nuốt gia gia ngươi ư? Ngươi cũng xứng hả cái thứ súc sinh bị thiên đao vạn quả, đoạn tử tuyệt tôn này.”
Bốn chữ “đoạn tử tuyệt tôn” này đánh trúng chỗ đau của lão quỷ kia. Bóng dáng nó vốn dán lên thềm ngọc phỉ thúy nhưng hiện tại lại nhảy dựng lên, há to cái miệng như chậu máu mà “Oa” một tiếng rung trời sau đó nhào về phía Tang.
Đây đúng là thứ nó muốn nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tang/445469/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.