Lý Dật Dương cầm mặt dây chuyền nhìn một đêm, ngoại trừ tảng đá bên trong có thêm một chút trắng ra, cái gì cũng không nhìn ra.
Anh còn cách một đoạn thời gian liền hướng về phía tảng đá này gọi tên Phong Dạ, nhưng ngoại trừ làm cho mình thoạt nhìn giống như một kẻ ngốc ra thì không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Kết quả làm như vậy chính là ngày hôm sau, tinh thần anh trở nên uể oải cùng với quầng thâm mắt, cả người đều cúi xuống kéo hành lý xuất phát từ nhà, bước lên đường trở về trường học.
Trên xe buýt, anh thật sự không chịu nổi nữa, dựa vào sâu ghế ngủ một giấc, ngay cả làm thế nào đến ga xe lửa anh cũng mơ mơ hồ hồ, đợi đến khi tỉnh táo lại, anh đã ngồi ở chỗ ngồi trong xe ngẩn người.
Trong tình huống như vậy, anh thế nhưng không đi sai xe lửa, không thể không nói đây cũng là một loại may mắn.
Phong cảnh ngoài cửa sổ chậm rãi lui về phía sau, xe lửa bắt đầu rời khỏi sân ga, hướng về phía thành phố.
Từng ngọn núi xẹt qua trước mắt anh, cách thủy tinh mơ hồ phản chiếu ra hư ảnh, chúng nó tựa như cùng anh cách một thế giới, không cảm nhận được cái loại hoành tráng này.
Lý Dật Dương không khỏi nhớ tới đôi mắt thiếu niên kia.
Con ngươi trong suốt tựa như hồ nước, mơ hồ trắng tinh khiết tựa như sương núi, lại bị hoa văn màu đen khóa ở trong vòng tròn, tạo thành bộ dáng đặc biệt hiện ra uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-son/2566864/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.