Ôn Noãn nghĩ đến bản thân mình đã từng, một đường đi đến bây giờ, cô cũng chịu không ân huệ của người khác. Đổi thành hôm nay cô là Giang Noãn, chắc chắn cũng hy vọng có thể có người cho cô thêm một chút cơ hội. "Nếu cô ta thật sự có năng lực mà nói, em cũng không để ý anh cho cô ta một cơ hội. Thật sự đấy, em không keo kiệt như vậy. Hai chúng ta, nếu mà thật sự không thể để tiếp, em tin rằng cũng không phải bởi vì người phụ nữ khác. Huống hồ......" Cô yên lặng nhìn anh, hình như là xấu hổ, lại mang theo tự tin, "Cô ta cũng không đẹp bằng em." Bầu trời tối nay trăng có tàn, nhưng ánh sáng chiếu vào trong mắt cô, lại vẫn rực rỡ lấp lánh như vậy. Anh giao động trong lòng, muốn hôn cô, cuối cùng lại duỗi tay nhẹ nhàng mà nắm lấy khuôn mặt cô: "...... Ôi, da mặt sao lại dày thế này." Ôn Noãn ngưỡng mặt, bĩu môi: "Khó coi hả? Vẫn chưa đủ đẹp à? Hừ!" Lần này thật sự không nhịn được, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô. "Được, nếu cô ta có thể thu hồi những tâm tư nhỏ đó, anh có thể suy xét một chút. Đi thôi, đi chơi bi-a với anh đi. Lề mề như thế, không phải là sợ thua đấy chứ?" "Ai sợ ai!" -- Ôn Noãn theo Hướng Đồ Nam đến phòng bida. Không gian không lớn, bên trong cũng chỉ đặt một bàn chín bi. Hai người đều cởi áo khoác ngoài, đặt lên trên ghế ở một bên. Khi Ôn Noãn không đi làm, thích mặc quần. Một chiếc quần jean màu xanh nước biển, phối với một chiếc áo len màu trắng, tóc thì tiện tay nắm lấy, dùng dây thun đơn giản cột lên, đứng đó không cần nhúc nhích, cũng đã hiên ngang. "Từ lâu đã muốn đưa em đến đây, tiếc là trước đó em bận quá." Anh nghiêng đầu về một bên, "Tự mình chọn một cơ đi." Thật ra cũng không có gì để chọn. Ôn Noãn đi đến trước giá cơ, tiện tay cầm một cái, hai mắt liếc thấy hộp phấn lơ đã được mở, không khỏi trêu đùa: "Lén tập không ít nhỉ?" "Đâu có. Thật sự không rảnh, cũng chỉ thử qua một lần." Ôn Noãn cười. Cô tuyệt đối tin rằng anh không nói dối. Cô đã không còn là Ôn Noãn tranh đua háo thắng trước kia nữa, có thể thật thản nhiên mà đối mặt với việc thua hay thắng. "Anh khai cuộc đi." Cô nói, "Sinh nhật anh, cho anh chút đặc quyền." Hướng Đồ Nam đang lấy hộp phấn lơ bôi đầu cơ, nghe vậy liêc cô mỉm cười: "Anh trước? Em xác định?" Nụ cười kia, cực kỳ đáng ghét. Ôn Noãn nhăn mũi hừ lạnh với anh một tiếng: "Hừ! Không biết lòng tốt của người khác." Anh đặt bi trắng lên vạch phát bi: "Được thôi, bà xã đại nhân nếu đã nói như vậy rồi, tôi đây từ chối thì thật bất kính." Bang! Một tiếng đánh thật mạnh phát ra, những viên bi nhiều màu bắn tứ tung khắp bàn, cuối cùng chỉ có bi số 1 rơi vào túi. Anh đứng thẳng dậy, cười khẽ: "Khai cuộc lần trước của bà xã vẫn tuyệt vời hơn." Đèn treo trên bàn bi hơi thấp một chút, sau khi anh đứng thẳng, khuôn mặt liền ẩn trong bóng tối, làm nổi bật lên đôi mắt càng thêm sáng ngời. Ôn Noãn bất mãn mà bĩu môi: "Đã nói là lần đó chỉ là gặp may thôi, anh cố ý cười nhạo em đúng không?" Anh cười, cúi người xuống, đánh bi số 2 vào trong túi. "Thật ra anh thích nhìn em chơi bida." Anh thay đổi vị trí, chuẩn bị đánh bi số 3, "Rất mạnh mẽ, rất có khí thế, rất......" Nhìn bi số 3 lọt túi, anh bổ sung, "Rất có sát khí." Ôn Noãn trố mắt một chút, nói: "Không phải là học anh à." Loại khí thế này, là trời sinh, cho dù năm đó anh, về mặt kỹ thuật là như nhau, nhưng một khi cầm cơ, đứng cạnh bàn, liền lập tức biến thành quân vương bễ nghễ thiên hạ. Anh lại cười, nhưng lại mang theo vài phần tự giễu: "Cho nên vậy mới gọi là khí phách thiếu niên." Sau đó, bi số 4, bi số 5, cho đến bi số 9 lọt túi, từng cú anh đều đánh một cách rất kiên nhẫn. Ván thứ nhất, Hướng Đồ Nam thắng. 1: 0. Anh moi bi từ trong túi ra, Ôn Noãn tiến đến hỗ trợ, đúng lúc nghĩ đến mình đang ở đâu, thuận miệng hỏi: "Chuyện ở đây, tiến triển thế nào rồi?" Anh moi từng viên bi ra, sắp đặt. "Rất nhiều vấn đề." Anh đặt bi trắng lên vạch phát bi, nhưng không khai cuộc ngay, "Toàn bộ quy trình sản xuất rất không suôn sẻ, thường xuyên xuất hiện ùn tắc. Giống như đường cao tốc bị kẹt xe, bộ phận này thật vất vả khơi thông xong, lại đến lượt bộ phận sau bị tắc. Vì để kịp ngày giao hàng, đôi khi không thể không tăng nhân sức vật lực, làm tăng chi phí. Sau đó để kịp ngày giao hàng, tăng một lượng nguyên liệu lớn, hàng tồn kho nhiều, chi phí lớn hơn nữa. Còn cả kỹ thuật lạc hậu, dẫn đến tỷ lệ hỏng cao." Anh khai cuộc, giống như vừa rồi từng bước từng bước rất kiên nhẫn mà đánh vào. Tầm mắt Ôn Noãn vẫn luôn di chuyển theo chuyển động cơ thể anh. "Anh xem các đơn đặt hàng ba năm nay, nhìn bề ngoài thì đơn đặt hàng giảm không nhiều lắm, nhưng khách hàng trên tay, vẫn luôn ép giá từng năm, cho nên lợi nhuận thực tế đang càng ngày càng giảm. Một số khách hàng không tiếc bỏ tiền, tương ứng, yêu cầu với chất lượng sản phẩm cũng cao hơn, nhà máy bị giới hạn bởi trình độ kỹ thuật, luôn rất khó để nắm chắc được. Với cả chi phí nhân công, cũng tăng lên theo từng năm." Anh bỗng nhiên dừng tay, cười nói, "Có phải cảm thấy thật nhàm chán hay không, khi nói với em mấy cái này?" Ôn Noãn lắc đầu: "Em thích nghe anh nói mấy cái này. Thật đấy." Anh cười không tỏ ý kiến gì. Ôn Noãn để tỏ vẻ là cô thật sự thích nghe, còn chủ động bày tỏ quan điểm của mình: "Sao không chuyển nhà máy đi? Ví dụ như một thành phố lạc hậu hơn, hoặc là Đông Nam Á." Có thể giảm bớt chi phí nhân công, hình như còn có chính sách miễn thuế. Hướng Đồ Nam đánh bi số 9 cuối cùng vào, vừa móc bi ra vừa cười: "Đều này lại vi phạm ý định ban đầu anh đến đây." Ôn Noãn không hiểu lắm, đành phải ngơ ngác mà nhìn anh. Sau khi Hướng Đồ Nam xếp bi xong, dựa người vào cạnh bàn. "Nơi này, đối với bố anh mà nói, có ý nghĩa rất đặc biệt. Trước đây anh đồng ý tiếp nhận, ông ấy đã đặt hết hy vọng lên người anh. Noãn Noãn, anh không biết em có thể hiểu được hay không, nhưng..." Anh hơi tạm dừng một chút, dường như đang suy nghĩ nên diễn đạt thế nào, "Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh đã ngẩng đầu nhìn ông ấy, lấy ông ấy làm chỗ dựa, hậu thuẫn của mình, nhưng một ngày nào đó, em bỗng nhiên phát hiện ông ấy già rồi, yêu cầu em đi giúp ông ấy. Thì em sẽ, sợ bản thân làm không tốt, khiến ông ấy thất vọng." Mắt Ôn Noãn nóng lên, gật đầu thật mạnh: "Em hiểu." Những hạnh phúc cùng sự vô ưu vô lo của cô trước kia, đều là do bố mẹ cho. Mãi cho đến khoảng thời gian trước, lúc mẹ làm phẫu thuật, bởi vì Uyển Uyển không dùng được, cô phải đưa mẹ đi kiểm tra, liên hệ với bác sĩ, chạy lên chạy xuống làm các loại thủ tục, đi cùng mẹ, dỗ dành mẹ, loại bỏ sợ hãi và bất an của mẹ, còn phải tìm một dì đến chăm sóc mẹ. Một khắc đó, cô đã từng cảm thấy thân phận của hai mẹ con dường như bị đảo ngược. Về mặt tâm lí, cô đã là chỗ dựa của mẹ. Chỉ là không ngờ rằng, anh cũng có cảm giác tương tự. Ấn tượng của cô đối với Hướng Đồ Nam, cũng vẫn dừng lại rất nhiều ở thời cấp ba, trương dương, ương bướng, hung hăng càn quấy, không biết kiềm chế. Không ngờ trong 5 năm, ở nơi mà cô không nhìn thấy, anh đã từ một thiếu niên dễ dàng hành động theo cảm tình, bây giờ đã trở thành một người đàn ông thành thục ổn trọng. Ngay cả bản thân cô, cũng đã không còn là thiếu nữ một lời không hợp liền động thủ kia nữa. Trong bất tri bất giác, bọn họ đều đã trưởng thành. "Không nói mấy cái đó nữa, tập trung thi đấu đi. Anh nói mà, đã 2: 0 rồi đúng không. Cẩn thận em còn không cả có cơ hội lên sân khấu." Ôn Noãn thoát ra khỏi sự thương cảm, làm mặt quỷ với anh: "Anh cứ khoe khoang đi." Vẫn từng bước đánh vào như cũ. Mặc dù khi lúc này đã đánh tới bi số 6, bi số 9 cũng rơi vào theo luôn, nhưng Ôn Noãn vẫn cứ cảm thấy anh rất kiên nhẫn, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng. Cô bỗng nhiên nghĩ đến đánh giá vừa rồi của anh với mình. Thật ra trước đây cũng có người từng nói cô như vậy, chính là vị đối tác phú nhị đại kia, sau khi nhìn Ôn Noãn chơi xong, đã từng mỉm cười nói vẻ mặt Ôn Noãn lúc chơi bóng thật đáng sợ, giống như mang theo thâm cừu đại hận, muốn giết người. Ôn Noãn biết tại sao. Bởi vì hai năm đầu tiên luyện tập cực lực nhất kia, trong lòng cô mang theo hận. Cô lấy lại tinh thần, nhìn Hướng Đồ Nam đã lại bắt đầu một ván khác, nhìn anh từng bi từng bi đánh vào, nhìn anh bình tĩnh mang vẻ mặt gần gũi cùng mềm mại. "Trước đây lúc luyện tập, anh đã nghĩ điều gì?" Cô khàn giọng hỏi. "Nhớ em." Anh trả lời không chút do dự, "Vẫn luôn nghĩ về em." Quả nhiên là như thế. Tất cả những thứ đang che dấu, cứ luôn xuất hiện ở nơi không chú ý đến. Hai người bọn họ hiện giờ hoàn toàn khác biệt về cách chơi, chẳng qua là vì trong lòng cô, đang cùng hận thù phân cao thấp, mà anh, là tình yêu cùng hoài niệm. Cô nhào đến, ném cơ lên bàn bida, ôm chặt lấy anh từ sau lưng. Trong mắt đã dâng lên một tầng nước mắt. Cô nhắm chặt mắt, cắn môi, chôn mặt vào áo len của anh. Anh đúng lúc đó ra cơ, bị cô đụng chạm như vậy, đánh trượt, bi số 5 muốn đánh chậm rì rì mà lăn về phía trước, khó khăn lắm mới dừng lại ở trước miệng túi. Chưa vào. Anh cười nắm lấy tay cô: "Sao vậy, mỹ nhân kế à?" Giọng nói của Ôn Noãn vốn còn khàn khàn, lại thêm một chút nghẹn ngào: "Vậy anh không mắc lừa sao?" Anh cười: "Không phải đã mắc câu rồi à?" Anh xoay người trong lồng ngực cô, phát hiện nước mắt trong mắt cô, không khỏi sửng sốt, "Làm sao thế?" Anh muốn chạm vào mặt cô, bị cô né tránh. "Hôn em một cái." Anh cười khẽ cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn. "Anh nói, có thích em không?" Ý cười của Hướng Đồ Nam sâu hơn: "Rốt cuộc làm sao vậy? Đương nhiên là thích." Ôn Noãn lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải. Là anh hỏi em, ' có thích anh không '." Ý cười trong mắt anh dừng lại trong một chớp mắt, lập tức lại đầy sức sống. Tay anh vịn vào eo cô, cúi đầu, rất nhẹ rất khẽ hỏi: "Có thích anh không?" Nước mắt trong hốc mắt cô rơi xuống. "Không phải anh nên thổ lộ trước à? Sao lại hỏi em?" Anh cười khẽ, hôn lên hàng nước mắt trên khuôn mặt cô: "Noãn Noãn, anh rất thích em." Ôn Noãn hàm chứa nước mắt, dẩu môi: "Đâu có đâu? Anh không hôn nữa à? Vừa nãy em còn chưa cảm nhận được." Vành mắt anh đỏ ửng, dễ dàng bế cô lên, đặt trên bàn bida, cúi đầu hôn cô thật mạnh. -- Buổi tối trước khi đi ngủ, Hướng Đồ Nam nhét điện thoại của mình vào trong tay Ôn Noãn. Ôn Noãn mệt muốn chết rồi, căn bản không muốn mở mắt. "Gì đấy?" Cô nhỏ giọng lầm bầm. "Nhìn một chút." Ôn Noãn không tình nguyện mà mở mắt ra, nhìn màn hình điện thoại. Hóa ra là anh đăng Weibo. Vừa rồi hôn nhau ở trong phòng bida xong, Hướng Đồ Nam liền giao lại quyền đánh. Trạng thái tối nay cả Ôn Noãn cũng không tốt, chỉ có một lần, qua vận cứt chó, đánh được một cơ dọn bàn (1). (1) 一杆清台: đưa tất cả các bi vào lỗ chỉ bằng một cú đánh Weibo anh vừa mới đăng, chính là đoạn video ngắn về cảnh đó. Hướng Đồ Nam rất không khiêm tốn, cực kỳ đắc ý nói: Cái này trong nhóm nghiệp dư, lấy chức vô địch không thành vấn đề chứ? Bên dưới một dãy "Không thành vấn đề" cùng "Tuyệt đối có thể". Tiếng than khóc của Hà Chấn Thần xen giữa: Đây là đang hạ thấp tôi có phải không? Một trong những bình luận hàng đầu, là của chính Hướng Đồ Nam: Tôi có thể tìm về sân nhà ở những chỗ khác. Các bình luận trả lời phía dưới đều là chẳng hạn như: -- trên giường hả? -- chắc chắn là trên giường. -- tuyệt đối là trên giường. -- chỉ có thể là trên giường. -- cũng có khả năng là trên sô pha. -- hoặc là trên bệ cửa sổ. Ôn Noãn cười nhanh nhảu, bò dậy, dùng chăn che lại phong cảnh trước ngực, cánh tay trần trụi với lấy điện thoại của mình, vốn muốn đăng lại để thể hiện chút ân ái, kết quả phát hiện fan của mình tăng một lượng lớn. Thần kỳ quá đi thôi. Cô đăng lại bài Weibo kia của anh, muốn nói chút gì đó, lại không nghĩ ra được, chỉ đăng một icon hai tay che mặt thẹn thùng. Rất nhanh liền có người đăng lại Weibo này, còn có rất nhiều người để lại bình luận bên dưới. -- Bây giờ mới đáp lại, có phải là Hướng tiên sinh đang vội vàng tìm về sân nhà không? -- Nữ thần cô cứ việc nói thẳng đi, còn gì mà cô không biết không? -- Mẹ hỏi tôi vì sao lại quỳ lướt Weibo. Ôn Noãn cười nghiêng cười ngả: "Hướng Đồ Nam, em cảm thấy em càng ngày càng giống người nổi tiếng trên mạng." Bất ngờ điện thoại bị người ta dùng lực rút ra. "Đi ngủ." "Để em một lát đi mà." Cô làm nũng, còn muốn chạm vào điện thoại, chăn trước ngực bị một phát kéo đi mất. "Không muốn ngủ?" Anh rất dễ dàng mà áp cô xuống dưới người, "Vậy làm một hiệp nữa?" -- Sau khi Ôn Noãn trở về đi làm, liền nộp đơn từ chức. Cô chào hỏi với Trần Kỳ trước. Trần Kỳ ái muội mà cười: "Quả nhiên là có?" "Không phải." Trần Kỳ rõ ràng không tin: "Đã định ngày kết hôn chưa?" Ôn Noãn lắc đầu: "Thật sự không có, em đang nói đứa bé. Chị Kỳ, ở trước mặt chị, em vẫn chưa từng nói dối." Cô nhìn Trần Kỳ, chỉ ra, "Bao gồm cả lời trước kia của em, chỉ cần em còn ở lại công ty, em sẽ sẵn sàng xông pha chiến đấu dưới tay chị." Trần Kỳ chăm chú nhìn cô, im lặng, rồi cầm lấy bút trên bàn, nhẹ nhàng gõ mặt bàn. "Chị trước kia cũng từng nói, giai đoạn này của em với Hướng tiên sinh là tốt nhất, một khi kết hôn, thì thật sự là lông gà đầy đất (2)." Cô ấy tự giễu mỉm cười, "Dạo này trời trở lạnh, con cái vì lạnh mà bị ốm. Vị kia nhà chị liền trách chị, nói là chị làm mẹ nó mà không có trách nhiệm, chỉ lo làm việc. Nhưng chị không làm việc thì làm sao bây giờ, còn nhiều khoản vay mua nhà phải trả, còn cái cái phải nuôi, trên còn có người già. Chị lúc ấy cũng nói vài câu tức giận, nói sao anh ấy không nghĩ biện pháp đi làm chỗ khác, đổi sang công việc kiếm nhiều tiền hơn. Nhưng bản thân chị cũng biết, đó chỉ là khí lời nói. Người ta đến tuổi trung niên, trên có già, dưới có trẻ, sao mà dám tùy tiện làm bừa." (2) Lông gà đầy đất (一地鸡毛): ý chỉ sự ảm đạm, vô vọng và vô nghĩa Ôn Noãn đã hiểu ý của cô ấy. Mặc dù có khoảng cách, nhưng ngay tại lúc này, không phải, thật ra là cho tới nay, cô vẫn luôn hiểu Trần Kỳ. Trần Kỳ đề phòng cô là thật, nhưng giúp cô lúc trước cũng là thật lòng. "Từ từ đến đi." Cô cười nói, "Mặc dù đi rồi, sau này nếu có cơ hội, em chắc chắn sẽ nghĩ tới sếp cũ, nhất là chị Kỳ chị." Trần Kỳ ngớ ra một chút, nhàn nhạt mà cười. "Hiện tại em thật không có em bé, nhưng đúng là đang có kế hoạch. Ngày nào đó chuẩn bị kết hôn, chị và Trịnh tổng nhất định phải đến uống ly rượu mừng đấy." Trần Kỳ cười cúi đầu, một lát sau nâng mắt lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, chị chờ. Noãn Noãn hôm đó chắc chắn là cô dâu xinh đẹp nhất." Mũi Ôn Noãn đau xót, cũng vội vàng cúi đầu che giấu. Phía Trịnh tổng lại thật ra đơn giản hơn, ông ta chỉ là hơi mang mất mát mà cười: "Đã biết là không giữ được cô." Ôn Noãn nói vài câu hình thức, một cửa này cũng gọi là qua rồi. -- Năm trước, Hướng Đồ Nam hẹn bác sĩ, đưa Ôn Noãn đi khám sức khỏe. Ôn Noãn vẫn khá tự tin về sức khỏe của mình, dù sao thì cũng đi khám sức khỏe định kỳ hằng năm. Chỉ có một điều, càng ngày càng làm cô bất an. Dự án trong tay đã hoàn thành, Ôn Noãn kéo Hướng Đồ Nam sang một bên. "Lần trước đó...... Em không biết em có, lúc nổi mâu thuẫn với bố em, bị ông ta đá một cái, sau đó ra máu liên tục, báo hiệu trước sảy thai. Em không biết có ảnh hưởng tới hiện tại hay không nữa." Hướng Đồ Nam nắm lấy tay cô, ánh mắt thâm trầm, phần lớn là đau lòng, cũng có một chút là ý khác. "Còn nữa." Ôn Noãn càng nói giọng càng nhỏ, càng nói càng bất an, "Khi đó em sợ người khác biết, chọn một bệnh viện tư nhỏ. Không phải bệnh viện chính quy." Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng cô. "Không sao đâu, đừng suy nghĩ bậy bạ. Nếu lo lắng quá, để bác sĩ kiểm tra một chút." Ôn Noãn nằm trong ngực hắn, giọng rất nhỏ: "Ừ." Nhưng vài giây, cô như là bị những thứ vẫn luôn đè nén trong lòng thời gian này đánh gục, khóc nức nở hỏi anh, "Anh nói xem, em có thể không thể sinh em bé nữa hay không?" tan 26/07/2021
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]