Ôn Noãn cũng ý thức được lo lắng của mình thật sự không cần thiết.
Bọn họ là bạn bè của Hướng Đồ Nam ở nước ngoài, đối với chuyện anh bị thương, chắc chắn còn rõ hơn cô.
Hơn nữa nhìn kiểu này này, rõ ràng là đặc biệt về nước để trêu chọc anh rồi.
Kết quả cô ngay từ đầu đã trúng chiêu.
Đồng đội heo!
Ba người cười đủ rồi, cuối cùng cũng hơi thu liễm lại một chút.
Người đàn ông đeo kính cười nói trước: "Điều này không đúng nhé, bọn tôi trở về cũng không phải để trêu chọc cậu. Bọn tôi là muốn gặp chị dâu, nhân tiện thăm cậu. Đúng rồi, em dâu, tôi là Nghê Tín Huy, cũng là người Thượng Hải."
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu.
Người còn lại cũng tự giới thiệu theo: "Trình Thừa Hiên, từ Quảng Châu. Nghe A Thần nói, tiếng Quảng Đông của em dâu rất tốt. "
Ôn Noãn cười: "Học từ người bạn ở Quảng Đông, cũng chỉ là hơi biết một chút."
Trình Thừa Hiên cười nói: "Khiêm tốn quá rồi, em dâu. Khoảng thời gian trước A Thần nói chuyện của cô và Đồ Nam, tôi và Tín Huy lúc ấy đã muốn về, nhưng nghĩ rằng sau đó có kỳ nghỉ dài, các người sẽ khá rảnh, lúc ấy mới trì hoãn thêm mấy ngày."
Nghê Tín Huy nối tiếp câu chuyện: "Đúng vậy đó, chúng tôi thật sự muốn trở về sớm một chút. Chủ yếu là vì Đồ Nam mấy năm nay... Thật không ngờ cô gái kia thật sự tồn tại, lại còn khéo như vậy gặp phải A Thần. Đây chắc là duyên phận nhỉ. Cô và Đồ Nam là định mệnh nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-noan/1159101/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.