Đường lên núi có phần ẩm ướt, Nhuận Ngọc rất có lòng, nắm tay Tuệ Hòa, đỡ nàng nhảy qua dưới đống cành lá khô rụng.
Sắc trời dần tối, ánh sáng bốn bề biến mất, xung quanh truyền đến tiếng rống của hung thú. Tuệ Hòa nuốt nước miếng, thừa dịp Nhuận Ngọc không chú ý lại lùi một bước về sau chàng, đem thân mình bé nhỏ nấp phía sau Nhuận Ngọc.
Thiếu niên áo trắng thân hình nhỏ nhắn, ngang nhiên như trúc, tay áo trắng run rẩy nhẹ đến mức khó phát hiện, chàng tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng vẫn dắt tay Tuệ Hòa, mạnh mẽ bảo vệ nàng ở sau người mình.
U minh chi khí nổi lên bốn phía, núi rừng hiu quạnh càng thêm phần quỷ mị.
Nhuận Ngọc mạnh mẽ trấn định: "Tuệ Hòa, ngươi xác định ngươi không đi sai đường? Nơi này thật là núi mây mù?"
Tương truyền ở Thiên giới có một loại cỏ có thể nâng cao tu vi, sinh trưởng trên một đỉnh núi mây mù phía Bắc. Đây là nguyên nhân hai người nửa đêm lén lút chạy ra ngoài.
Tuệ Hòa một tay lấy bản đồ, một tay kéo kéo tay áo Nhuận Ngọc: "Nhất định là không sai, ta đã đi theo bản đồ mà."
Nhuận Ngọc nhận lấy bản đồ trên tay Tuệ Hòa, ngẩng đầu nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một tấm bia đá. Chàng thi pháp biến ra một viên dạ minh châu, đang muốn đặt bản đồ lên trên tảng đá cẩn thận nghiên cứu một chút, lại đột nhiên bất động.
Tuệ Hòa trong lòng buồn bực, đi đến bên cạnh Nhuận Ngọc muốn gọi chàng, lại thấy dưới ánh sáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-dong-nhan-nhuan-ngoc-tue-hoa/1249584/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.