Tuệ Hòa nhìn tiên nga trước mắt, chỉ cảm thấy quen mặt, trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra nàng ta đắc tội nàng khi nào. Tiên nga này thần thái hoang mang rối loạn, tay bưng khay còn run nhè nhẹ, rõ ràng là trong lòng có quỷ!
Bảo vệ Nhuận Ngọc khi còn nhỏ bị hãm hại, bị khi dễ, đúng là một thời cơ rất tốt để lấy được hảo cảm.
Tuệ Hòa vừa nghĩ đến đã lấy chén trà trong tay Nhuận Ngọc, đặt trước mặt con sáo: "Ta và đại điện hạ thấy ngươi hầu hạ tốt, chén rượu này nhạt, thưởng cho ngươi."
Nàng vừa nói ra lời này, con sáo đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng: "Nô tỳ trăm triệu không dám."
Tiên nga này phản ứng không đúng!
Nhuận Ngọc căng thẳng, yên lặng nắm chặt bàn tay trong tay áo, không nhanh không chậm nói: "Đây là bổn điện ban thưởng cho ngươi, rượu của Dao Trì uống một chén có thể tăng mười năm linh lực, là thứ tốt khó có được, không cần giữ lễ tiết, uống đi."
"Đây là tiên vật chỉ các thượng tiên mới xứng hưởng dụng, nô tỳ đần độn, không dám lỗ mãng." Con sáo trong lòng kêu khổ, rượu này bỏ thêm thứ khác, uống rồi có thể mất nửa cái mạng, nó tất nhiên không thể uống.
Trong lòng nó oán độc Tuệ Hòa, vất vả lắm mới có một cơ hội để rửa mối thù lần trước, kết quả lại bị nha đầu Tuệ Hòa chết tiệt này phá hỏng, đều do hai đứa tiểu súc sinh này, tâm nhãn quá nhiều, không chịu thành thành thật thật uống rượu.
[ Nghi Phi: Tâm nhãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-dong-nhan-nhuan-ngoc-tue-hoa/1249583/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.