Chương trước
Chương sau
Bạch Vĩ không trả lời nàng, hẳn cứ đứng đó nhìn nàng bằng đôi mắt buồn man mác.

Thời gian tích tắc trôi, bầu không khí dần trở nên ám muội, vài vị khách bên dưới lầu từ lâu đã chú ý đến tình huống kỳ lạ của hai người trên lầu cũng bắt đầu bàn tán. Tiếng xì xầm truyền từ bàn này sang bàn kia, phút chốc mọi người đều hướng ánh mắt về phía đôi nam nữ trên lầu.

" Chết tiệt." Thiên Hương thầm mắng một câu. Miệng lưỡi nhân gian lắm điều lắc léo, nếu nàng còn không mau chóng rời đi thì với sự tò mò của đám người bên dưới, cộng thêm nét mặt ấm ức giả trân của tên nam tử này, khéo bọn họ còn tưởng là nàng phụ tình hắn.

"Mặt trời đã lên cao, tôi buộc phải tiếp tục hành trình của mình. Bên trong này là túi gấm, cây quạt cùng một ít tiền sinh hoạt, công tử nhớ giữ kỹ, sau này ắc sẽ có việc cần dùng." Đặt vội túi đồ vào trong lòng Bạch Vĩ, Thiên Hương nặn ra nụ cười hòa nhã, sau đó liền phi thẳng xuống lầu, sợ rằng chỉ chậm thêm chút nữa là hắn sẽ bám theo nàng vậy.

Bạch Vĩ híp mắt dõi theo bóng lưng nàng. Nàng quả thật quá ranh ma, đến cả khổ nhục kế cũng không thể chạm đến sự cảm thông của nàng, nếu bây giờ hắn cố chấp bám lấy nàng chỉ càng khiến nàng thêm phần cảnh giác

hลีn.

Thôi thì cứ đề nàng xuất phát trước, đằng nào rồi hắn cũng sẽ bắt được nàng.

Thành Cửu Như.

Đêm nay là một đêm vô cùng đặc biệt, bởi vì Ngọc Nữ tại Vọng Nguyệt Thanh Lâu chính thức lên kiệu hoa, trở thành tân nương của vị thầy lang trẻ tuổi tài hoa hơn người.

Càng đặc biệt hơn là buổi lễ diễn ra trước sự chứng kiến của tất cả dân chúng trong ngoài thành Cửu Như, hơn 500 bàn tiệc được bày biện trực tiếp trên đường lớn, gần 100 bàn tiệc được bày biện bên trong khuôn viên Vọng Nguyệt Thanh Lâu, xấp xỉ 200 nhân công bận rộn chuẩn bị món ăn cùng trang trí quang cảnh. Tất cả tạo nên một hỷ sự có một không hai trên đời, khiến cho bao người nhìn vào đều phải choáng ngợp vì độ xa hoa của bữa tiệc cùng độ chịu chơi của Kim tú bà.



Con đường lớn trong thành được thắp sáng bằng ngàn chiếc lồng đèn, những chiếc bàn tròn từ lâu đã được lấp kín, tiếng cụng ly rượu, tiếng hát hò, tiếng trẻ nhỏ cười đùa kéo dài từ chiều đến tối muộn. Món ăn mới được bưng ra liên tục, những vò rượu mắc tiền đầy rồi lại cạn, mọi người cùng nhau tận hưởng bữa tiệc. Theo cơn gió mát, lời chúc " Trăm năm hạnh phúc", " Bách niên giai lão" cứ thế truyền đi khắp nơi.

Bên trong Vọng Nguyệt thanh lâu, dòng người ra và tấp nập không có dấu hiệu kết thúc.

Kim tú bà bận rộn đón tiếp khách, Tấn Tài hỗ trợ dẫn khách vào bàn, Nghĩa Hiệp và Mạnh cùng tân lang đi kính rượu với khách. Vì tửu lượng Phan Đức quá kém, sợ rằng hắn sẽ đột tử vì rượu, Nghĩa Hiệp và Mạnh bất đắc dĩ phải thay nhau uống phần rượu của hắn.

Thiên Hương cầm theo hộp quà tiến vào bên trong Vong Nguyệt thanh lâu.

Vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt Kim tú bà rực sáng, thoắt cái liền đã xuất hiện trước mặt nàng.

"Con là Thiên Tâm đúng không? Con bé Lệ Hoa cứ trong ngóng con suốt, nó sợ rằng con sẽ không đến dự tiệc cưới của nó."

"Làm sao mà con có thể bỏ lỡ hôn sự của Lệ Hoa chứ." Thiên Hương chìa hộp quà về phía trước, tiếp tục nói,

"Con có quà muốn gửi riêng đến Lệ Hoa, không biết nàng ấy hiện đang ở chỗ nào?"

"Con bé đang ở trên phòng, con cứ lên đó là thấy." Kim tú bà che miệng cười tủm tỉm.

"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.