Chương trước
Chương sau
Trải qua một đêm ngon giấc, lúc này trạng thái tinh thần của Thiên Hương rất tốt, nàng đánh cái ngáp dài, vươn vai ưỡn ngực, làm xong một loạt động tác mới chịu nhấc mông rời khỏi giường.

Thiên Hương sang phòng kiểm tra Bạch Vĩ, nhận ra người đã biến mất, nàng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, trái lại còn bày ra bộ dáng ung dung mà đi thẳng xuống tầng trệt.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Bạch Vĩ đúng là đang thưởng thức bữa sáng ngay dưới sảnh, thậm chí còn đặt dư một suất dành cho nàng.

Thiên Hương tiến đến ngồi đối diện Bạch Vĩ, hai mắt dán chặt vào bát cháo đang tỏa khói nghi ngút trước mặt.

Một bát cháo nóng trong ngày mưa rơi, quả thật là sự lựa chọn hoàn hảo.

Bạch Vĩ ngẩn đầu nhìn Thiên Hương, lời nói có chút châm chọc: " Ban nãy tôi có sang phòng gọi cô nương nhưng lại không nhận được phản hồi. Tôi còn tưởng là cô nương đã ra ngoài từ sớm."

" Tiết trời mát mẻ như thế này, có ngủ thêm một chút thì đã sao." Thiên Hương múc từng muỗng cháo cho vào miệng, hương vị đậm đà của cháo thịt bằm nhanh chóng bao phủ khoang miệng nàng, thân nhiệt cũng vì thế mà dần nóng hơn.

Trán nàng lấm tấm mồ hôi, nàng vừa ăn cháo vừa tấm tắc khen: " Cháo ở đây nấu ngon thật. Công tử thấy sao?"

"Ừm, cháo rất ngon." Bạch Vĩ mỉm cười trả lời.

Đợi khi Thiên Hương dùng xong bữa sáng, Bạch Vĩ mới lên tiếng hỏi nàng: "Tại hạ không hề nhớ được danh tính của bản thân, cũng không biết vì sao bản thân lại rơi vào tình huống này. Sẵn tiện hôm nay gặp mặt cô nương, tại hạ muốn hỏi cô nương một số chuyện. Mong rằng cô nương sẽ giúp?"

"Mời công tử."

"Không biết là trong lúc cô nương ra tay cứu giúp, cô nương có vô tình bắt gặp hay nhìn thấy chút manh mối nào liên quan đến thân phận của tại hạ?"



"Manh mối sao?" Thiên Hương dựa người vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, " Hôm qua trời mưa lớn, tôi cũng không quá quan tâm đến ngoại cảnh. À, lúc tiểu nhị thay đồ cho công tử có để lại một túi gấm cùng một cây quạt, hiện đang ở trong phòng của tôi. Về bộ y phục mà công tử đã mặc vào hôm ấy, dựa vào chất liệu vải cùng họa tiết thêu trên đó, đoán rằng xuất thân của công tử không hề nhỏ, cỡ như hào môn thế gia hay con nhà phú hộ. Chật, không chừng công tử còn có thể là con cháu của bậc quan viên nào đó nữa đấy."

Bạch Vĩ thừa biết lời nói của nàng có mấy phần giả mấy phần thật, hắn bắt chước nét mặt nghiêm túc của nàng, tiếp tục hỏi: " Nếu cô nương đã nói vậy, tại hạ sẽ nói ra vài lời thật lòng. Thật ra tại hạ đã lờ mờ đoán được thân phận của mình, như những gì cô nương đã nói, tại hạ xuất thân không hề tầm thường, vì thế mà chuyện tại hạ gặp nạn cũng không phải là do tình cờ. E rằng đã có kẻ nào đó nhắm vào tại hạ."

" Có khi nào là một vụ cướp của giết người?"

"Tại hạ cũng không rõ. Vậy lúc cô nương cứu tại hạ, cô nương có nhìn thấy hành lý hay túi tiền của tại hạ không?"

" Không." Thiên Hương tròn xoe đôi mắt, ngây ngô trả lời.

"Vậy là đúng rồi, chắc chắn đám kia đã cướp đồ của tại hạ." Bạch Vĩ bặm môi khẳng định.

"Ừm. Vậy thì công tử đúng là phước lớn mạng lớn."

Kẻ xướng người họa, một câu chuyện ngớ ngẩn cứ thể được thêu dệt lên. Cả hai người càng nói càng hăng, nhất thời lỡ mất thời gian tốt để khởi hành. Nhận thấy thời gian không còn sớm, Thiên Hương chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, một thân một mình quay trở về phòng.

Đồ đạc của nàng không có gì nhiều, chưa đến một khắc liền đã thu dọn xong xuôi.

Thiên Hương cẩn thận đóng lại cánh cửa phòng, vừa xoay người chuẩn bị xuống lầu, liền bị thân bạch y nam tử đứng ngay cạnh dọa giật mình.

"Dọa chết tôi rồi." Thiên Hương đưa tay vuốt ngực, vẻ mặt ngờ vực hỏi Bạch Vĩ, " Công tử đứng ở đây làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.