Cơn mưa lớn dai dẳng kéo dài suốt hai tuần đã phá hủy hầu hết nông sản của người dân, hàng tá cây trồng chưa đến mùa thu hoạch ngã chồng chất lên nhau, hoa quả rơi rụng bị nhấn chìm hoàn toàn trong màu nước đục ngầu.
Người nông dân đầu đội nón lá, vai khoác mồng tơi đang ngày đêm hì hục trong mảnh vườn nhà mình, dùng đôi tay nhăn nheo tái xanh vì ngâm nước lâu ngày để dựng lại từng cái cây, đắp lại từng mẫu đất. Người nông dân ngửa mặt nhìn trời bằng ánh mắt tuyệt vọng, một nhà bốn miệng ăn đều dựa vào mảnh vườn nhỏ này, dù biết rõ sức lực phàm nhân chẳng thể nào cứu vãn được tình hình, nhưng người nông dân vẫn quyết không từ bỏ hy vọng.
Về phần của Thiên Hương, sau khi thu dọn hành lý và chào tạm biệt bác Long, nàng không đợi trời tạnh mưa đã vội vàng thúc ngựa rời khỏi thành.
Nàng tin tưởng vào năng lực làm việc của bác Long. Trước khi nàng rời đi, bác có hứa rằng sẽ giữ kín bí mật về sự tồn tại của nàng, cũng như tìm cách dập tắt tin đồn liên quan đến nàng và Bình Quốc Sơn Trang.
Một người một ngựa đội mưa bất kể ngày đêm, tiếng vó ngựa hòa cùng một thể với tiếng mưa rơi, mùi vị phóng khoáng của kẻ độc hành không vướng trói buộc càng nổi bật hơn so với chốn đường đèo quanh co hiu quạnh.
Đến khúc cua hiểm, có một thứ gì đó thình lình xuất hiện giữa đường khiến Thiên Hương hoảng hốt, nàng theo bản năng vội kéo chặt dây cương, con ngựa uy vũ lập tức nâng hai chân lên cao rồi nặng nề nện xuống mặt đất.
Trước mặt nàng là một đoạn đường ngắn vừa bị sạt lỡ, một hàm ếch ăn sâu 3 thước nằm dưới nền đường bên trái, cuốn theo số đất đá bên dưới xuống vực sâu trăm trượng. Ở bên phải, lượng lớn đất đá từ trên vách núi tràn
xuống chặn mất nửa mặt đường.
Thiên Hương xuống ngựa, nàng lại gần khu vực sạt lở nhìn trái ngó phải một lượt, mong chóng tìm được một lối đi an toàn để không bị gián đoạn hành trình của mình.
Trong cơn mưa lớn không dứt, tình cờ nàng nhìn thấy một cái chân ngựa lộ ra khỏi đống đất cát. Nàng chăm chú nhìn cái chân ngựa, một con ngựa trắng không may gặp phải trận sạt sở rồi bị chôn vùi, dưới chân con ngựa có đặt móng sắt, đại biểu rằng đây là ngựa đã có chủ, là thú cưỡi của một người nào đó.
Một dự cảm không lành ập đến, Thiên Hương hấp tấp chạy đến chỗ con ngựa, dùng vỏ kiếm để đào bới đống đất cát bao phủ xung quanh. Không đến một khắc thời gian, một góc y phục nam nhân lập tức xuất hiện, nàng lần theo dấu vết tiếp tục đào bớt, mất một lúc lâu mới có thể lôi được nam tử đó ra khỏi chỗ sạt lở.
Sợ rằng sẽ có thêm người gặp nạn, nàng kìm chế trái tim đập loạn nhịp, tập trung đảo mắt tìm kiếm dấu vết. Mãi đến khi đã nắm chắc rằng không còn ai, nàng khẽ thở phào một hơi, lại quay trở lại kiểm tra người mà nàng vừa cứu được.
"Bạch Vĩ? Không phải là bị đá đè chết rồi đấy chứ? "
Thiên Hương ngạc nhiên thốt lên, như không ngờ rằng nàng và hắn sẽ phải gặp nhau trong tình huống oái ăm này. Nàng đưa tay kiểm tra nhịp thở của hắn, phát hiện người còn sống, nàng trong lòng có chút vui mừng, ngoài miệng lại buông lời diễu cợt: "'Cỡ đó mà cũng không chết được, đúng là phước lớn mạng lớn."
Thiên Hương trề môi tắc lưỡi, vừa lay thân thể hắn vừa nói: "Anh Vĩ, anh Vĩ."
Nhận thấy người không có phản ứng gì, gương mặt Thiên Hương từ quan tâm dần chuyển sang xảo trá, nàng nâng bàn tay lên cao, rồi vả vào mặt hắn một cái tát trời giáng. ' Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, nếu ông trời đã cho nàng gặp hắn rồi cứu hắn, xem như đó là phúc phần mà hắn đáng nhận được. Nhưng việc nàng ghét hắn là điều nên có, so với những gì mà hắn cùng cái cô áo đỏ kia làm ra, một cái tát này là quá nhẹ cho hắn rồi.
"Đúng là rách việc." Thiên Hương mệt nhọc ném hắn lên ngựa, cố định thân thể hắn ngay ngắn, lại trao cho hắn cái nhìn đầy bất mãn.
Nàng phóng người ngồi vào yên ngựa, một tiếng thúc ngựa, con ngựa uy vũ tiếp tục cùng chủ nhân của nó tiếp tục xông về phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]