Chương trước
Chương sau
"Anh ba có nhớ nhầm không, nhà mình có anh cả, anh ba và anh tư, từ khi nào lại xuất hiện anh năm vậy?"

" Là chính miệng em tự thừa nhận đấy nhé. Em vẫn còn xem anh là anh trai của em." Quốc Cường vui vẻ đẩy dĩa bánh ngọt về phía Thiên Hương.

Thiên Hương chẳng buồn miệng đáp trả, nàng hạ mắt nhìn đĩa bánh ngọt, ý cười thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, tùy ý chọn lấy một mẩu bánh xinh xắn cho vào miệng.

Biết nàng vẫn còn để ý chuyện cũ, Quốc Cường tiếp tục giải bày: " Thằng tư nó không hề hiền lành như vẻ bề ngoài, sự việc năm đó, kịch độc trên người em, tất cả đều do một tay nó làm."

" Anh biết em trúng độc?"

Quốc Cường gật đầu, tiếp tục nói: "Hai ta luôn luyện võ cùng nhau, năng lực của em thế nào anh đều nắm rõ.

Còn nữa, nếu như anh thật sự có ý định muốn diệt trừ em, với tính cách của anh, làm sao em có thể sống yên ổn suốt 6 năm qua. Em hiểu ý anh chứ?"

"Vậy anh giải thích xem vì sao độc lại nằm trên kiếm của anh?" Thiên Hương nhìn Quốc Cường bằng ánh mắt ngờ vực.

" Hoàng Long đã hẹn gặp anh trước một ngày. Anh không nhớ rõ hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng anh đã uống rất nhiều rượu đến mức phải nhờ thuộc hạ khiêng về phòng. Ngoài thằng năm ra, anh chẳng còn nghĩ đến ai khác."

" Không bằng không chứng, anh bảo em tin anh thế nào đây."

"Hắc Cầm và Bạch Vĩ, em hẳn là đã gặp qua."

Hai cái tên này khiến Thiên Hương nhớ lại vài sự việc diễn ra trong khoảng thời gian gần đây. Đặc biệt là Bạch Vĩ, nếu như không có sự xuất hiện của hắn, có lẽ nàng vẫn sống an ổn dưới thân phận Thiên Tâm, ngày ngày phơi nắng trên con thuyền gỗ, trải qua cuộc sống lười biếng bất cần đời.



Thiên Tâm lắc nhẹ bả vai, bình thản đáp: " Đã gặp."

" Hoàng Long không chỉ có mỗi hai thuộc hạ." Quốc Cường chần chừ một lúc, " Em có thể không tin anh, nhưng em tuyệt đối đừng tin Hoàng Long. Bởi vì nó mới thực sự là người muốn đoạt lẩy hộp gỗ."

" Cảm ơn anh đã nhắc nhở."

Thiên Hương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, nàng đứng phắt dậy xoay người rời đi, mặc cho Quốc Cường đang ngạc nhiền vì hành động bất ngờ này của nàng.

Thiên Hương đi được vài bước rồi dừng lại, lạnh lùng nói: " Anh ba à, kế mượn đao giết người này của anh thật hay. Nếu anh muốn em giúp anh diệt trừ anh tư thì cứ nói thẳng, cần gì phải văn vở dài dòng. Còn nữa, em bây giờ đã không còn là em của 6 năm trước, nhưng anh thì khác, cho dù là 6 năm trước hay là 6 năm sau thì anh vẫn chẳng hề có sự thay đổi gì."

" Thiên Hương."

" Đồ đang trên người, muốn thì đến mà cướp lấy."

Cơn mưa lớn khiến cho tầm nhìn trở nên hạn hẹp, Thiên Hương đi được nửa đường thì ném dù xuống đất, nàng ngửa mặt tham lam hít lấy mùi hương thuần túy của thiên nhiên, mượn cơn mưa để rửa sạch vô số suy nghĩ đang không ngừng quấy nhiễm tâm trí nàng.

Y phục trên người đã bị ướt từ lâu, đôi giày bị thấm nước cũng trở nên nặng hơn, mỗi lần giấm chân xuống mặt đất ngập nước lại tạo ra tiếng " Tõm" vui tai.

Trái ngược với sự ồn ào của tiếng mưa rơi và tiếng bước chân, trong lòng Thiên Hương lại vô cùng tĩnh lặng. Trải qua một lúc dầm mưa, đầu óc nàng lúc này giống hệt một cái giếng cạn, chẳng có một chút giọt nước cảm xúc nào, cũng chẳng có lấy một tia suy nghĩ gì. Nàng như trở thành một thân xác vô hồn, chỉ có đôi chân là vẫn đang

เล็ก mo theo con dudng lon.

Bác Long đứng đợi ở ngoài cổng, vừa nhìn thấy nàng liền hấp tấp cầm dù chạy đến che chắn, không quên buông lời trách mắng nàng vì không biết bảo vệ sức khỏe. Thiên Hương rục cổ tỏ vẻ hối lỗi, hứa rằng sẽ không dầm mưa như vậy nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.