Xuân sinh vạn vật, động sinh giá rét. Cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh, từng đợt gió mạnh va đập liên hồi vào cửa sổ đang đóng. Tấn Tài mang đến gần giường Lệ Hoa một cái bếp than hừng lửa, Nghĩa Hiệp kẹp lấy cổ hắn kéo đến chỗ nằm ngủ trên sàn.
Khi mọi người đã an giấc, hai bóng đen lặng lẽ rời khỏi thuyền. Đi được một đoạn khá xa, cả hai mới dừng cước bộ. Phan Đức xác định không có ai đi theo, mới thả lỏng trạng thái căng thẳng, nói: “ Thiên Tâm, cậu đâu cần phải dẫn tôi đi xa đến vậy chứ, dù sao bọn họ đều đã ngủ hết rồi.”
“ Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.” Thiên Tâm vào thẳng vấn đề, “ Thầy Đức, bệnh tình của tôi đã tiến triển đến mức nào rồi.”
Phan Đức biểu thị muốn được bắt mạch, Thiên Tâm gật đầu phối hợp. Thần sắc hắn dần ngưng động, giữa mi tâm nhăn lại tạo thành ba rãnh sâu. Sau một khắc chuẩn bệnh kỹ càng, Phan Đức đưa ra vài câu hỏi: “ Cậu có những triệu chứng nào liên quan đến căn bệnh này hay không?”
“ Để tôi nghĩ xem.” Thiên Tâm ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, “ Tôi ngủ rất nhiều, cơ thể cũng chịu lạnh kém hơn người khác. Mỗi lần vận động mạnh, tôi đều sẽ rất mệt mỏi.”
Phan Đức không hài lòng với đáp án nhận được, lên tiếng chất vấn: “ Đến giờ phút này mà cậu vẫn còn muốn dấu tôi.”
Thiên Tâm cúi đầu cười trừ, ngón cái và ngón trỏ ma sát tạo thành hình tròn, nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3491821/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.