[ Ta than thở những tháng ngày êm dịu 
Gió đêm buồn tựa khúc sáo cô liu 
Nở ý cười rồi chìm vào giấc mộng 
Chiếc thuyền nhỏ khẽ dập dờn trên sông... ] 
Thiên Tâm thoát khỏi trạng thái thiền định, đập vào mắt là hình ảnh Nghĩa Hiệp đang khoanh tay ôm bảo kiếm đứng trước mặt. Vị hòa thượng đã rời đi từ lâu, thời gian cũng đã đến chiều muộn, hắn vậy mà đã thiền định hết nửa ngày dưới gốc cây cổ thụ, cũng quên mất khái niệm về thời gian. 
Nghĩa Hiệp nhìn gương mặt nửa tỉnh nửa mê kia, tức giận xen lẫn trêu chọc nói: “ Cậu bảo tôi mang đồ quay về thuyền, lại để tôi ngồi chờ cậu cả buổi trời. Cậu bảo xem tôi nên xử lý cậu thế nào đây.” 
Thiên Tâm đứng dậy, phủi phủi góc áo: “ Tôi nào có ngủ, chỉ là trên này quá mức trong lành thanh tịnh, tôi mới muốn ngồi xuống thiền định một chút ấy mà.” 
“ Một chút sao, là nửa ngày đấy.” Nghĩa Hiệp hất cằm. 
“ Rồi, là nửa ngày, được chưa.” Thiên Tâm hỉ hỉ lỗ mũi, không thèm chấp đứa trẻ to xác trước mặt. 
Ánh dương cuối cùng cũng vụt tắt, bầu trời đầy sao soi chiếu từng bước chân của hai con người dưới trần gian. Trên lối mòn nhỏ trong núi, tiếng bước chân dẫm trên lá khô càng khiến không gian xung quanh thêm quỷ dị lạ thường. Lối mòn dẫn lên Chùa Ngọc Xá ngày thường đông đúc, về đêm lại không người qua lại, chỉ còn lại một cái bóng ngắn cùng một cái bóng dài đang lướt lên mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-luu-trong-tam-thuyen-luu-tren-nuoc/3491818/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.