Ai quên nội dung thì đọc lại chap cũ nha.
________________________________
"Phải, thật không ngờ cháu đã lớn đến chừng này rồi, nhớ đến năm xưa cháu mới chỉ cao đến đầu gối của ta." Vương Tuấn Minh nói, ông ngẩng đầu lên như hồi tưởng về quãng thời gian đó.
Hướng Dương cố lục lại kí ức một chút, người đàn ông này nó có chút ấn tượng. À nó nhớ rồi, nó từng nhìn thấy một bức ảnh của mẹ cùng với bác Tuấn Minh. Hai người trong ảnh có vẻ rất thân mật.
" Cháu nhớ rồi, cháu từng thấy ảnh của bác và mẹ cháu."
" Ta mẹ cháu hồi đó rất thân thiết, có thể coi như thanh mai trúc mã, chỉ đáng tiếc..." Tuấn Minh nói ngắt quãng, hướng ánh mắt mất mát xuống ngôi mộ của
mẹ. Có thể cảm nhận được nỗi đau của ông trong lời nói.
Hướng Dương im lặng, hôm nay là ngày dỗ của mẹ nó. Vậy mà chỉ có nó cùng với người bạn tri kỷ của mẹ là nhớ đến. Bố của nó liệu có nhớ đến không? Nó đoán là không.
Trước đây khi còn bé nó luôn ngây thơ cho rằng tình cảm của bố mẹ rất tốt, nó chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng sự thật về bố như một cái tát khiến nó tỉnh mộng ngay lập tức. Nghĩ đến đây Hướng Dương nở nụ cười nhạt.
Tuấn Minh từ nãy giờ vẫn luôn quan sát nó. Ông thầm chua sót, rốt cuộc những chuyện kinh khủng gì đã xảy ra? Mà khiến cho một cô gái đáng nhẽ đang ở tuổi ăn chơi vui vẻ trở lên lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-tran-ngap-anh-nang-tfboys/2922316/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.