1.
"Nhất Ngưng, xin cậu hãy nhìn vào tình bạn nhiều năm của chúng ta, tha thứ cho ba tôi đi..."
Triệu Thời Nguyệt chặn tôi ở đại sảnh bệnh viện, quỳ gối trước mặt tôi, khóc như hoa lê dầm mưa.
“Dù sao, ba tôi hiện tại cũng đang ở bệnh viện, cũng bị thương mà.”
Cô ta đang cố tỏ ra vô tội, cộng thêm lời nói mơ hồ không rõ, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Trong nháy mắt muốn bắt cóc đạo đức của tôi.
Tôi cụp mắt nhìn cô ta một cách chăm chú, giống như đang nhìn một đống bùn nhão.
"Ý cô là vết xước trên mu bàn tay của ba cô thậm chí cũng cần băng bó?"
Triệu Thời Nguyệt nghe xong khóc càng dữ dội, thậm chí dập đầu mấy cái.
Cô ta dùng lực khá mạnh nên thanh âm đụng vào gạch men sứ, truyền tới rất rõ trong lỗ tai mỗi người.
“Nhất Ngưng! Đều là lỗi của tôi! Tôi đem mạng của tôi bồi thường cho cậu được không! Cậu buông tha cho ba tôi đi.”
Ý đồ của cô ta rất rõ ràng, lợi dụng sự đồng tình của công chúng để dư luận nghiêng về phía cô ta, bắt cóc tôi về mặt đạo đức.
Tôi nhìn chằm chằm nước mắt cá sấu nơi khóe mắt cô ta, tay không tự chủ siết chặt.
Không ngoài dự liệu của Triệu Thời Nguyệt, người dừng chân xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ tôi.
Cho đến khi bạn trai tôi Tống Minh Châu xuất hiện.
“Đủ rồi, Lục Nhất Ngưng.”
Hắn đứng ở bên cạnh Triệu Thời Nguyệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-toa-nang/2909355/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.