26.
Người trong tang lễ đều rời đi gần hết, Triệu Thời Nguyệt rất nhanh phát hiện ra tôi.
“Cậu hài lòng chưa? "Cô ta hung hăng nhìn tôi chằm chằm.
“Sao không làm nữa? "Tôi hỏi ngược lại.
Triệu Thời Nguyệt hét lên với tôi: "Bây giờ cậu rất hài lòng phải không, ba tôi cũng chet rồi!"
“Cô có tư cách gì mà hét lên với tôi? "Tôi từng bước từng bước tới gần cô ta.
“Ba cô chet là bởi vì ông ta đáng chet, ba tôi thì không."
“Ông ấy là bị ba cô hại chet. Ông ấy cần cù chăm chỉ cả đời, ông ấy làm sai cái gì? Cũng bởi vì ông ấy từ chối phí bịt miệng của Triệu Quân?”
“Triệu Thời Nguyệt tôi nói cho cô biết! Cho dù Triệu Quân chết một vạn lần, bị thiên đao vạn quả, cũng là do ông ta đáng đời cô hiểu không?”
Triệu Thời Nguyệt bị tôi bức đến lui không thể lui, vẫn oán hận nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chậm rãi lui về phía sau, bình tĩnh nhắc tới một đề tài khác với cô ta:"Đúng rồi, Tống Minh Châu bị ung thư bạch huyết, cô biết không?"
“Cậu nói cái gì?”
Xem ra còn chưa biết.
Vẻ kiêu ngạo của Triệu Thời Nguyệt trong nháy mắt dập tắt, thay vào đó là khẩn trương và khủng hoảng.
Tôi nhìn cô ta không chớp mắt:"Ba cô và Tống Minh Châu đã nhận được báo ứng xứng đáng, Triệu Thời Nguyệt báo ứng của cô cũng nên tới rồi.”
“Tôi có thể có báo ứng gì!"
Triệu Thời Nguyệt hét lên để che giấu khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-toa-nang/2909336/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.