28.
Trước khi đi cô ta bỗng nhiên hỏi tôi:"Chỉ bằng phản ứng quá khích của tôi, cô liền nhận định lúc ấy tôi cũng đến hiện trường?"
Rốt cục, ba người họ đều đã nhận kết cục xứng đáng, tôi cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng có thể nói với cô ta.
“Di động của ba tôi, là cô tắt máy đúng chứ.”
Ngay từ đầu, tôi hoài nghi cái chết của ba tôi không phải ngoài ý muốn, ngoại trừ chuyện Triệu Quân cố ý nói dối tôi, ông ta giấu diếm chuyện uống rượu lái xe, còn có cuộc điện thoại không người nghe tôi gọi cho ba.
Cuộc gọi đầu tiên không có người nghe, chờ lần thứ hai tôi gọi lại là trạng thái tắt máy.
Nhưng khi tôi lấy lại điện thoại di động của ba mở máy mới phát hiện, pin vẫn còn đầy không phải tự động tắt máy.
Mà điện thoại di động tự mình chạm nhầm, dẫn đến xác suất tắt máy rất nhỏ.
Thật khó để không gây nghi ngờ, nhưng nghi ngờ không thể là bằng chứng.
Tôi chọn ngày lễ truy điệu của Triệu Quân đến ép hỏi Triệu Thời Nguyệt, cũng là bởi vì hôm nay là thời điểm cô ta dễ dàng vứt bỏ lý trí nhất.
Triệu Thời Nguyệt rũ mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chỉ cười khẽ một tiếng:"Thì ra thật sự có báo ứng.”
29.
Triệu Thời Nguyệt đã thành thật khai báo hết mọi chuyện.
Đêm đó cô ta cũng không phải chủ động tới tìm bọn Triệu Quân, mà là trên đường lái xe về nhà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-toa-nang/2909333/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.