Tiếng chuông báo thức vang lên. Dương tỉnh lại sau một giấc mơ dài, khóe mắt vẫn còn cảm giác khô cứng do nước mặt đọng lại hóa thành.
Dương với tay tắt cái chuông, cầm điện thoại lên. Mới hơn 6 giờ, cô nằm trằn trọc thêm một lát rồi bước xuống giường tiến vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Thay một bộ áo quần thoải mái, Dương chầm chậm bước xuống lầu. Trên bàn ăn, bố Dương- ông Phú đang ngồi đọc báo, mẹ Dương- bà Tình đang dọn nước uống cho cả nhà. Mắt thấy cô xuống, ông Phú và bà Tình đều lộ ra vẻ vui mừng đến đỡ cô.
- Sao con không nghỉ thêm lát nữa, mẹ thấy sắc mặt con hơi nhợt nhạt đấy!
- Mẹ con nói đúng đấy, bác sĩ nói rồi. Con chưa khỏe hẳn đâu, nghỉ ngơi nhiều chút, gác lại việc học tập đã!
Dương nhìn bộ dạng lo lắng, xoắn xuýt lên của ba mẹ mà lại đau lòng không thôi. Cũng chỉ có người nhà mới luôn yêu thương chăm sóc, bên cô lúc đau khổ. Dương giả vờ giận dỗi:
- Ba, mẹ! Hai người nói nữa là con giận đó. Con mạnh khỏe như này nhợt nhạt đâu ra.
- Ngủ thêm nữa con sẽ thành heo mất! Lúc đó không gả được, bố mẹ có nuôi con không?
- Hai con heo bố cũng nuôi được, con an tâm!
Ông Phú muốn con vui vẻ, an ủi một câu rất chân tình.
- Bố! Ai lại nói con gái là heo như bố chứ!
- Nào nào! Được rồi, ra ăn kẻo nguội. Mới sáng sớm mà ầm ĩ lên cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-duong-ben-mat-trang/2947334/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.