Đến khi tôi tỉnh lại thì trời cũng đã dần tối...
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại nơi cánh của phòng.
"Giờ mới chịu dậy?"
Tôi bĩu môi rồi nhìn về phía người vừa lên tiếng ở cửa phòng bệnh.
"Tính khỏi dậy luôn rồi. Nhưng sợ ai đó ở lại cô đơn quá khóc nhè nên thôi."
Khôi nhàn nhạt liếc tôi, không đáp lại mà thong thả cầm hộp cơm trên tay bước vào.
"Hồi chiều bố xin nghỉ phép ngắn hạn rồi đến đây, vừa mới đi. Còn mẹ thì ở lại cả buổi để chăm chị, mới nãy có ca cấp cứu nên kêu em qua đây trông chị."
Tôi gật đầu, không đáp lại lời thằng bé.
Khôi cũng chẳng quan tâm đến thái độ hờ hững đấy. Thằng bé đặt hộp cơm lên bàn rồi bắt đầu xắn tay áo tôi lên, kiểm tra hết một lượt.
Tôi biết lí do Khôi làm vậy nên chỉ đành bất lực nhìn thằng bé đang cau mày xem xét...
Thật ra chúng tôi cũng vừa mới chuyển về sống với bố mẹ vào vài năm gần đây thôi. Trước đó thì tôi và Khôi sống cùng với ông bà.
Để nói đến ông bà nội của tôi thì... Chắc là những con người có tính cách khá cổ hủ và lạc hậu cùng với cái tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề làm cho những tháng ngày ở đó của tôi khổ sở hơn bao giờ hết.
Bất công...
Phải nói là cực kì bất công...
Khi còn nhỏ, tôi đã luôn tự hỏi rằng... Tại sao cùng một mẹ sinh ra, mà tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dao/3567899/chuong-18.html