Ngoại truyện ngắn về Hương và Nam (Hương's POV)
Khi được Nam kéo ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của tôi vẫn chưa hết hoảng loạn...
Chẳng phải tôi làm màu hay diễn lố gì đâu.
Là bởi vì từng có một đợt An Thư cũng bị như vậy... Lúc chúng tôi đưa con bé đến bệnh viện thì bác sĩ nói rằng, chỉ cần đến muộn một chút... Là Thư sẽ không qua khỏi.
Vậy nên sau khi nghe tin An Thư bị ngất trong giờ thi, tâm trạng của tôi mới trở nên hoảng loạn đến thế.
Tôi thật sự không làm chủ được cảm xúc của mình.
Nghĩ đến cảnh Thư nằm gục xuống bàn mà giáo viên lại chỉ nghĩ là nó đang ngủ lại khiến tôi sợ hãi.
Bao nhiêu ý nghĩ kinh khủng liên tục xuất hiện trong đầu, mắt tôi nhòe đi, người không nhừng run lên.
Tôi còn chẳng biết mình đến bệnh viện như thế nào...
"Hương! Mày bình tĩnh coi nào! An Thư có làm sao đâu mà cứ khóc mãi vậy!"
"Đm tao có muốn đâu... Hức... Tại đang trong cơn khóc... Hức... Không ngừng được..."
Nam luống cuống lau nước mắt cho tôi, nó nhíu mày rồi kéo tôi ra ngoài xe.
"Mày cứ khóc là người ta tưởng tao bắt nạt mày đấy!"
"Huhu... Bố mày không dừng được... Hức... Tao cũng... biết quê chứ... Hức... Nhưng mà... ưm..."
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Nam đột nhiên cúi xuống, phủ môi nó lên môi của tôi.
Nụ hôn đến một cách bất chợt khiến những lời muốn nói của tôi không cánh mà bay...
Tôi bị Nam hôn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dao/3567898/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.