Bảo's POV:
Ban đầu đúng thật là tôi nghĩ vậy.
Tôi nghĩ rằng mọi người trong lớp sẽ giống như những người bạn cũ.
Sẽ đứng lên bảo vệ cái gọi là chính nghĩa của xã hội.
Sẽ chẳng ai thèm lắng nghe dù tôi có cố gắng giải thích...
Nhưng hình ảnh cô bạn nhỏ cùng bàn lại sượt qua đầu tôi.
Nếu tôi giải thích thì cậu sẽ tin chứ?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi muốn giải thích câu chuyện của mình với người khác.
Nhưng liệu An Thư có tin lời tôi không?
Liệu An Thư có giống như bọn họ?
Có thấy tôi ghê tởm?
Tôi đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung không có đáp án.
Thế nên buổi chiều đến lớp, tôi chẳng dám nhìn cậu ấy.
Tôi bao trùm bản thân bằng nhiều vỏ bọc.
Tôi sẵn sàng chịu những ánh mắt cùng lời lẽ phán xét từ cả lớp.
Tôi có thể sẽ bị tẩy chay, sẽ bị chửi rủa.
Năm lớp 9 tôi cũng đã từng trải qua rồi.
Chắc sẽ ổn thôi mà.
Đúng không?
"Nhưng tao tin mày. Cô Huyền tin mày. 11A1 tin mày." An Thư ngước mắt lên nhìn tôi. Đôi mắt kiên định của cậu làm tôi ngây ra.
Đúng rồi. Hình như tôi không đơn độc.
Khi nghe lớp trưởng nói về bài phốt. Tôi đã cố gắng thể hiện là mình không quan tâm. Dùng thái độ thờ ơ nhất để đáp lại nó.
Nhưng khi Phương Anh bảo, chỉ cần tôi nói thật, cả lớp chắc chắn sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện.
Câu nói ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dao/3567892/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.