Khi xong việc thì cũng đã là hơn 1 tiếng sau. Tôi vội vàng chạy vô tìm An Thư.
"Vãi loz mày có bạn gái khi nào mà đéo nói cho anh em gì hết vậy?"
Không biết Duy Anh xuất hiện từ đằng sau tôi khi nào. Nó đập vào vai tôi rồi cười thích thú.
"Bạn gái nào? Mày lên cơn gì vậy?"
"Cái bạn xinh xinh nãy ở đây này. Mà nay mày đổi gu à? Sao tự nhiên lại có hứng thú với mấy bạn dễ thương thế?"
"Thằng điên. Bạn gái đéo gì? Bạn cùng lớp, tổ trưởng tổ tao."
"Ủa !?...Nhưng mà..." Duy Anh gãi đầu.
"Hồi nãy tao kêu bạn đó là bạn gái mày thì bạn ấy cũng đâu có chối"
Tôi nhìn Duy Anh như một thằng thiểu năng.
"Lúc đó An Thư mà chối thì mày tin chắc? Thư chỉ không muốn tốn thời gian ngồi để giải thích với cái thằng não ngắn như mày thôi."
Nói rồi, tôi mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của thằng bạn tôi, đi thẳng lên lầu.
Đi tới phòng sách, tôi thấy An Thư đang ngồi bên cạnh cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc cậu hơi rối. Thư đang đọc sách nhưng hình như tôi cảm nhận tâm trạng của cậu chẳng để vào trang giấy.
Lần đầu tiên tôi để ý đến cô bạn nhỏ này là đầu năm lớp 10 khi cô Huyền cho bầu ban cán sự.
Nhìn cảnh An Thư bối rối, bất lực khi cố khuyên mọi người đừng bầu cậu làm tổ trưởng lại khiến tôi nghĩ đến mẹ.
Mẹ tôi cũng như vậy.
Mẹ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dao/3567891/chuong-10.html