"Mày cũng đọc confession rồi đó...Mày...Cảm thấy sao."
Tôi bật cười : "Tao cảm thấy sao là sao? Tao cảm thấy thế nào thì liên quan gì?"
"Thì dù gì mày cũng ngồi cạnh thằng Bảo... Mày cảm thấy nó sẽ làm ra mấy chuyện đó không?"
Tôi nhất thời im lặng, hơi híp mắt nhìn nó.
"Con người thường có xu hướng tin vào những thứ mà họ tin. Một khi bọn mày tin Thế Bảo làm vậy thì có lôi 10 Hạ Vũ An Thư ra nói cũng chẳng có tác dụng gì."
Cả lớp đều rơi vào im lặng. Hình như chính chúng nó cũng chẳng xác định được là bản thân tụi nó đang tin vào điều gì.
"Hay bọn mình đặt cược đi." Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ.
-----
Mãi đến buổi chiều thì Nguyễn Trần Thế Bảo mới đến trường.
Bình thường vào giờ này, lớp tôi sẽ tụ tập ở căn tin, không thì cũng chạy qua các lớp khác chơi.
Nhưng hôm nay tụi nó lại có mặt đầy đủ ở trong lớp. Im lặng đến lạ.
Thế Bảo bước vô thấy cảnh này thì hơi sửng sốt một chút. Rồi ngay lập tức trở về trạng thái vô cảm, bước về chỗ ngồi.
Cả quá trình cũng chẳng nhìn tôi một cái, cảm giác như nó quay trở lại trạng thái như ngày đầu tiên lúc tôi đến đây ngồi vậy.
Phương Anh lớp trưởng quay qua nhìn tôi, sau khi nhận được cái gật đầu nhẹ từ tôi thì nó như tiếp thêm động lực. Hít một hơi rồi bước lên bục giảng.
"Nguyễn Trần Thế Bảo... Chắc mày cũng đã thấy confession của trường sáng nay rồi đúng không?... Bọn tao cũng thấy rồi."
Thế Bảo chống cằm, rũ mắt xuống.
"Thì sao?"
Phương Anh bị câu nói đó của Thế Bảo làm cho nghẹn lời.
Nó nuốt nước bọt rồi thở dài.
"Bọn tao chỉ muốn nói là bọn tao sẽ tin mày vô điều kiện. Mày chỉ cần trả lời thật lòng có hoặc không thôi."
Thấy Thế Bảo nhíu mày như chưa hiểu chuyện gì. Phương Anh nói tiếp
"Mày có từng đi bạo lực học đường không?"
Thế Bảo hơi ngây người, không trả lời câu hỏi của Phương Anh mà quay qua nhìn tôi như muốn hỏi đang có chuyện gì xảy ra.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó rồi mỉm cười.
Cả lớp như chìm vào im lặng. Tôi và Thế Bảo vẫn cứ nhìn nhau.
"Chưa từng." Mất một lúc sau Thế Bảo mới lên tiếng.
"Mày... Đã từng có ý định làm chuyện... kia chưa?"
"Chưa từng."
Phương Anh hít một hơi.
"Vậy kể từ bây giờ, mày phải biết là nếu mày dám nói dối. Mày sẽ mất đi những đứa bạn tốt nhất trên thế giới này."
Lớp trưởng vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt lôi điện thoại ra, bắt đầu trận chiến trên không gian mạng.
{Đcm nói có sách mách có chứng hộ bố cái, bọn mày nói suông thế thì chó nó tin à!?}
{Có người làm chứng rõ ràng.}
{Chứng cc. Ai mà biết tụi mày có thông đồng với nhau để bôi xấu bạn tao không?}
{Đm được cái bốc phét là giỏi. Thấy Bảo nhà bọn tao đẹp trai tốt tính nên ghen ăn tức ở à!?}
{Làm đéo gì bao nhiêu năm tháng chẳng thấy ai lên tiếng. Bảo nhà tao vừa mới debut phát là vào táp.}
{Đcm đưa video bằng chứng chứng minh thằng Bảo làm mấy cái chuyện đó đi rồi bố mày quỳ xuống xin lỗi chúng mày!}
Thế Bảo Nguyễn chứng kiến cảnh này thì đơ ra một lúc. Hình như nó vẫn chưa load được thông tin.
"Bọn mày đang làm gì vậy?"
Tôi vừa múa phím trên điện thoại, vừa bật cười.
"Đang đánh cược!"
"Đánh cược cái gì?"
Tôi bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu lại nhìn Thế Bảo
Đến lúc mặt chúng tôi chỉ cách nhau một bàn tay thì tôi mỉm cười.
"Đánh cược niềm tin."
"Uầyyyy !!!"
"Woaaaaa!!!" Tôi ngước lên nhìn, thấy cả lớp đang reo hò.
"Mami đại nhân của chúng ta nhập cuộc rồi!!!"
"Húuuu"
Tôi liếc nhìn xuống điện thoại.
Huyền Thanh : { Điều 156. Tội vu khống:
1.Người nào thực hiện một trong các hành vi sau đây, thì bị phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 50.000.000 đồng, phạt cải tạo không giam giữ đến 02 năm hoặc phạt tù từ 03 tháng đến 01 năm:
-Bịa đặt hoặc loan truyền những điều biết rõ là sai sự thật nhằm xúc phạm nghiêm trọng nhân phẩm, danh dự hoặc gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác;
-Bịa đặt người khác phạm tội và tố cáo họ trước cơ quan có thẩm quyền.
2.Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ 01 năm đến 03 năm:
a) Có tổ chức;
b) Lợi dụng chức vụ, quyền hạn;
c) Đối với 02 người trở lên;
d) Đối với ông, bà, cha, mẹ, người dạy dỗ, nuôi dưỡng, chăm sóc, giáo dục, chữa bệnh cho mình;
đ) Đối với người đang thi hành công vụ;
e) Sử dụng mạng máy tính hoặc mạng viễn thông, phương tiện điện tử để phạm tội;
g) Gây rối loạn tâm thần và hành vi của nạn nhân mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 31% đến 60%.}
Sau khi ném cái luật hình sự lên, cô Huyền còn chốt hạ một câu.
{Nếu sự việc này bị đẩy đi xa, ảnh hưởng xấu đến học sinh của lớp cô thì cô sẽ trực tiếp mời luật sư về làm việc cùng các bạn ở đây nhé! }
"Đcmm mẹ Huyền mãi đỉnhhh"
"Mẹ Huyền ngầu số 1 thế giới!!!"
Tôi bật cười, dơ điện thoại lắc lắc trước mặt Thế Bảo.
"Nhìn đi. Mẹ Huyền cũng đặt cược vào mày rồi."
Nó ngây người nhìn tôi, rồi quay lên nhìn lần lượt cả lớp. Ánh mắt nó chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Tôi không thể đoán được lúc này nó đang nghĩ gì.
"Này nhá! Tụi này không có giúp không công đâu."
Phạm Hương ngồi dãy bên kia, thấy Thế Bảo nhìn qua thì nhướn mày.
Không đợi Thế Bảo đáp lời, Hương đứng thẳng dậy.
"Sắp tới có hoạt động thi văn nghệ 20/11. Mày sẽ là đứa múa chính."
Tôi bật cười. Con bé này cũng biết chớp thời cơ phết.
Vì tính cách hòa đồng, thân thiện cùng gương mặt xinh xắn nên ngay từ lần đầu tiên bầu ban cán sự, Phạm Ngọc Thu Hương đã được cả lớp chọn mặt gửi vàng vào chức vụ lớp phó văn thể.
Nghe Hương nói vậy thì cả lớp bắt đầu thích thú.
"Đúng rồi! Thằng Bảo năm ngoái chẳng thèm tham gia hoạt động với lớp. Năm nay phải tham gia hết!"
"Đm con trai lớp mình mà lên sóng thì chỉ có bùng nổ visual"
"Năm ngoái toàn bọn tao thi rồi nên năm nay chơi lớn để mấy thằng đực rựa này tự biên tự diễn mấy tiết mục văn nghệ đi."
Vì tiết đầu là tiết tự học nên chúng tôi mới có thể thoải mái thời gian ngồi thảo luận như vậy.
Nhưng hình như 'thảo luận' hơi to.
Vì hôm sau lớp tôi được 'vinh danh' trước trường vì thiếu ý thức, không giữ trật tự trong lớp học.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]