" Chưa biết tin chuẩn hay chưa nhưng tao thấy ảnh thì chuẩn nha. Đm ảnh này thằng Bảo đẹp vãi. Nhìn bình thường im im ai ngờ bad boy chính hiệu à."
Hương vừa phóng to tấm ảnh vừa cảm thán.
"An Thư!"
Phương Anh đột ngột gọi tôi khiến cho cả lớp đang xì xào đột nhiên im lặng.
Tôi ngơ ngác ngước nhìn lớp trưởng, đợi nó nói tiếp.
"Mày cũng đọc confession rồi đó...Mày...Cảm thấy sao."
Tôi bật cười : "Tao cảm thấy sao là sao? Tao cảm thấy thế nào thì liên quan gì?"
"Thì dù gì mày cũng ngồi cạnh thằng Bảo... Mày cảm thấy nó sẽ làm ra mấy chuyện đó không?"
Tôi nhất thời im lặng, hơi híp mắt nhìn nó.
"Con người thường có xu hướng tin vào những thứ mà họ tin. Một khi bọn mày tin Thế Bảo làm vậy thì có lôi 10 Hạ Vũ An Thư ra nói cũng chẳng có tác dụng gì."
Cả lớp đều rơi vào im lặng. Hình như chính chúng nó cũng chẳng xác định được là bản thân tụi nó đang tin vào điều gì.
"Hay bọn mình đặt cược đi." Tôi chống cằm nhìn ra cửa sổ.
-----
Mãi đến buổi chiều thì Nguyễn Trần Thế Bảo mới đến trường.
Bình thường vào giờ này, lớp tôi sẽ tụ tập ở căn tin, không thì cũng chạy qua các lớp khác chơi.
Nhưng hôm nay tụi nó lại có mặt đầy đủ ở trong lớp. Im lặng đến lạ.
Thế Bảo bước vô thấy cảnh này thì hơi sửng sốt một chút. Rồi ngay lập tức trở về trạng thái vô cảm, bước về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dao/3567888/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.