Trích lời Gia Mộc: Một phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng vẫn có mẹ. Sau khi ăn một chiếc bánh, Uông Tư Điềm lấy cớ có việc trốn ra phòng khách. Vốn cô ta cảm thấy hai người chơi trò ám muội làm người khác nhìn đến phát chán, không ngờ khi quan hệ của hai người càng ngày càng thân mật, suốt ngày vô tình hay cố ý ân ân ái ái lại càng khiến cô ta thấy chướng mắt. “Tư Điềm! Lát nữa anh chị phải cùng ra ngoài tra án, em không có việc gì thì không được rời khỏi văn phòng”. “Em biết rồi”. Tư Điềm cầm máy tính bảng lên QQ. Cô ta phải kiềm chế và có ý thức bảo mật cao lắm mới không buôn chuyện với bạn bè về cuộc tình của hai ông bà già trong văn phòng mình. Cô ta liếc nhìn hai người này qua đuôi mắt. Hôm nay ngoài trời có tuyết, Trịnh Đạc vẫn quanh năm quần bò không thay đổi, có điều đã đi giày da nâu đậm, mặc áo jacket da. Lâm Gia Mộc thì mặc quần dài, áo len cashmere phối hợp với áo khoác Burberry. Trịnh Đạc lấy cho Lâm Gia Mộc một chiếc khăn quàng, Lâm Gia Mộc gật đầu, Trịnh Đạc quàng khăn cho cô rất thành thạo, sau đó lại cầm chiếc túi Gucci chờ cô đi giày. Hai người mặc dù không có nhiều hành động, cũng không quấn quýt đến mức phát sợ giống như một số cặp tình nhân trẻ tuổi, nhưng lại có một cảm giác rất thân mật. Tư Điềm nhìn hai người này, nghĩ có lẽ mình cũng nên tính đến chuyện kiếm bạn trai rồi. Nhưng nghĩ đến những gã trai mình biết, Tư Điềm lại không kìm được run lên, thôi cứ từ từ đã. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đi được khoảng mười phút, điện thoại vang lên. “A lô! Văn phòng tư vấn Gia Mộc xin nghe!”. “Lâm Gia Mộc có đấy không?”. “Bác là ai ạ?”. “Bác là mẹ nó…”. Mặc dù đang nói chuyện điện thoại, Uông Tư Điềm vẫn không kìm được mỉm cười đứng cung kính, chỉ thiếu nước cúi người chào. Mẹ của vị nữ trung hào kiệt Lâm Gia Mộc là một người như thế nào? Uông Tư Điềm hình dung mẹ Lâm Gia Mộc cũng giống như tạo hình của hoàng thái hậu hay Lão Phật Gia trong phim truyền hình: “A, cháu chào bác. Chị Gia Mộc và anh Trịnh Đạc ra ngoài làm việc rồi. Hay là bác gọi máy cầm tay cho chị ấy?”. “Hình như điện thoại di động của nó hết pin rồi. Cháu có số di động của Trịnh Đạc không?”. “Có, có”. Uông Tư Điềm đọc số điện thoại di động của Trịnh Đạc rất trôi chảy: “Hay là để cháu gọi điện cho anh ấy, bảo chị Gia Mộc gọi lại cho bác?”. “Không cần. Đúng rồi, cháu là trợ lý ở công ty chúng nó à?”. “Vâng, cháu là trợ lý ạ”. “Cháu tên là gì?”. “Cháu tên là Uông Tư Điềm”. “Tên hay lắm. Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?”. Sao lại chuyển sang đề tài này rồi? “Năm nay cháu mới mười tám bác ạ, còn chưa có bạn trai”. “Mười tám à? Sao không học đại học?”. “Tại… cháu không thi đỗ”. “Thế thì ôn lại đi. Mặc dù đại học không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công, nhưng…”. Trời ạ, không phải bác đang cần tìm con gái sao? Tại sao lại dạy bảo mình hăng say như vậy? Uông Tư Điềm ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt. Mười năm trước, Hàn Quốc Trụ cũng được xem như một nhân vật hiển hách ở thành phố A, nhưng mười năm nay lại dần dần suy tàn. Mười năm trước lúc nhà họ Hàn có tiền, có người nói Hàn Quốc Trụ có tài sản ít nhất năm trăm triệu, nhưng sau mấy phi vụ đầu tư thất bại và phát triển lên tỉnh lỵ, thậm chí lên Bắc Kinh mà không thành công, tài sản của Hàn Quốc Trụ không ngừng co lại, chủ yếu chỉ còn trông chờ vào một trung tâm thương mại được đầu tư thành công mấy năm trước. Mà kể cả trung tâm thương mại năm tầng đó cũng có đến tám phần mười cửa hàng không phải của nhà họ Hàn. Việc kiếm tiền của nhà họ Hàn là dựa vào hai cửa hàng tổng cộng không đến một ngàn mét vuông ở tầng một trung tâm thương mại, phí quản lý và phí thuê mặt bằng. Mặc dù trung tâm thương mại này rất có giá, thu nhập hằng năm cũng vượt xa tưởng tượng của người thường, nhưng nếu bán trung tâm thương mại đi thì miệng ăn núi lở bao nhiêu cũng hết. Cho nên tài sản cố định của ông ta dù cũng lên đến hơn trăm triệu, nhưng so với những người mười năm trước cùng khởi điểm với ông ta, thậm chí những người không bằng ông ta thì vẫn kém quá xa. Hơn nữa bên ngoài vẫn có tin đồn, tài sản của ông ta tuy nhiều nhưng nợ nần cũng không ít, các khoản vay để đầu tư mở trung tâm thương mại và đầu tư vào các dự án thất bại đến bây giờ vẫn ngày ngày sinh lãi, thực ra cả trung tâm thương mại và nhà cửa đều đã dùng để thế chấp ngân hàng, ông ta không có khả năng định đoạt với chúng. Nhưng đồn đại là đồn đại, ông ta vẫn mỗi năm đổi một chiếc xe xịn, quần áo toàn hàng hiệu, bên người không bao giờ thiếu gái đẹp, thường xuyên nghe nói ông ta mạnh tay mua quà đắt tiền cho gái, lại nghe nói ông ta cho con gái đi du học, mua xe mua nhà cho con gái ở nước ngoài, cho nên cũng không ít người tin ông ta là người có tiền. Nhà họ Hàn tổng cộng có ba anh em trai. Anh cả Hàn Quốc Đống là một người thật thà, yên phận nửa đời ở cơ quan nhà nước. Lúc đầu Hàn Quốc Trụ phát tài là nhờ có anh cả nên sau đó rất quan tâm nâng đỡ cháu trai, cuộc sống của Hàn Quốc Đống vì thế cũng khá dễ chịu. Ông ta không có nhiều tham vọng tiến thân, làm đến trưởng phòng là giậm chân tại chỗ, cả ngày vui vẻ ở nhà đẹp, đi xe xịn. Mọi người nói người nhà họ Hàn đều đa tình, nhưng Hàn Quốc Đống lại là ngoại lệ, bị vợ quản ngoan như cún con, mấy năm nay đều không có tai tiếng gì, có điều nghe nói vợ Hàn Quốc Đống là một người rất thủ đoạn. Con trai thứ hai của nhà họ Hàn chính là Hàn Quốc Trụ. Ông ta vốn là kỹ thuật viên ở xí nghiệp quốc doanh, vì sinh con thứ hai nên mất cơ hội thăng chức, tự ái bỏ việc ra ngoài bươn chải, bắt đầu cất bước từ bán buôn vải vóc ở chợ cho đến khi trở thành ông chủ lớn tài sản hàng trăm triệu. Hàn Quốc Trụ từ trẻ đã có tiếng phong lưu, sau lấy một người đẹp có tiếng, mới ổn định được hai năm lại bắt đầu ngoại tình. Điểm đáng khen duy nhất là bên ngoài cờ màu bay phấp phới, cờ đỏ trong nhà lại không đổ. Vốn ông ta có một trai một gái, không ngờ con trai vừa thi đỗ đại học lại bị tai nạn giao thông, chỉ còn lại một đứa con gái, được ông ta coi là hòn ngọc quý trên tay. Con trai thứ ba Hàn Quốc Lương là con cừu đen trong ba anh em. Hàn Quốc Lương bắt đầu bươn chải còn sớm hơn anh hai, nhưng lại chỉ lên đến tầm khá giả, nhờ có anh hai nâng đỡ nên bây giờ có một cửa hàng nữ trang thương hiệu phổ thông ở siêu thị, cũng coi như là một người khá giàu có. Bản lãnh kiếm tiền của ông ta không bằng anh hai, nhưng độ phong lưu đa tình lại lợi hại hơn anh hai nhiều. Con trai mới ba tuổi, vợ Hàn Quốc Lương đã không chịu nổi phải ly hôn, bỏ đi để con lại cho ông ta. Ông ta lấy vợ hai, vợ hai còn chưa kịp sinh con cho ông ta đã bị vợ ba chiếm chỗ. Vợ ba lại sinh cho ông ta một đứa con trai, hai người thường xuyên cãi vã nhưng vẫn duy trì đến sáu năm trước, vợ ba bị ngã gãy chân, vợ tư liền nhân cơ hội thay vị trí. Vợ ba ông ta không phải tay vừa, mang con trai và một số tiền lớn ra đi. Vợ tư chính là bà vợ hiện tại… Lâm Gia Mộc xem tư liệu gia đình này, không kìm được dụi mắt. Nhà họ Hàn cũng được coi là có tiếng ở thành phố A, cô vốn vẫn chú ý thu thập tư liệu về những gia đình như vậy, nhưng khi xem vẫn thấy đau mắt. Trịnh Đạc cầm chiếc iPad trên tay cô, tiếp tục lật xem tư liệu phía sau: “Vợ của Hàn Quốc Trụ có thể sánh ngang với ninja rùa(*)”. Chỉ riêng danh sách bồ bịch có tên có họ của Hàn Quốc Trụ trong tư liệu đã có những mười hai người: “Tiêu Lệ vợ Hàn Quốc Trụ làm gì?”. “Vốn bà ta cũng làm việc ở một xí nghiệp nhà nước, sau khi bị phát hiện sinh con thứ hai cũng mất việc, theo Hàn Quốc Trụ bươn chải. (*) Từ ninja trong tiếng Trung có âm Hán Việt là “nhẫn giả”, ý Trịnh Đạc là vợ Hàn Quốc Trụ giỏi nhẫn nhịn. Sau đó Hàn Quốc Trụ phất lên, bà ta chuyên tâm ở nhà phò tá Hàn Quốc Trụ. Nhưng nghe nói Hàn Quốc Trụ chê bà ta ở bên cạnh làm ảnh hưởng đến ‘quan hệ xã hội’ của ông ta nên lại dỗ dành bà ta về bán vải. Vì thế bà ta lại quay về kinh doanh vải vóc, hiện nay việc làm ăn cũng không tồi”. Vậy là Tiêu Lệ cũng không phải một phụ nữ phải dựa vào chồng mới có thể sống được, vậy mà vẫn phải sống uất ức như vậy. Hai người đang trao đổi công việc, điện thoại của Trịnh Đạc vang lên. Anh ta nhìn số gọi đến rồi thoáng nhìn Lâm Gia Mộc: “Cháu chào cô, cháu là Trịnh Đạc…”. Lâm Gia Mộc ra sức lắc đầu, nhưng Trịnh Đạc vẫn cười xấu xa: “Vâng, Gia Mộc đang đi cùng cháu… Không có việc gì, chỉ là một vụ án… Vâng, bọn cháu rất tốt… A, cô muốn nói chuyện với Gia Mộc à..”. Trịnh Đạc đưa điện thoại cho Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc đá Trịnh Đạc một cái, hít sâu một hơi rồi mới đưa điện thoại lên tai: “Mẹ…”. “Sao điện thoại của con lại hết pin? Thế thì làm việc kiểu gì? Làm nghề của con thì giữ liên lạc là rất quan trọng, biết không?”. “Vâng, mẹ, con biết rồi…”. “Con đã nói với Trịnh Đạc chưa?”. “Cái gì ạ?”. “Chuyện cưới hỏi ấy! Con đã hơn ba mươi rồi, cũng qua lại với Trịnh Đạc nhiều năm. Nếu con ngượng thì để mẹ nói với nó. Con nói với nó, tất cả những tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích đều là trò lưu manh…”. “Mẹ, là chính con không muốn cưới…”. Lâm Gia Mộc trợn mắt, cô không cần đoán cũng biết mẹ cô vừa xem phim gì. “Con ngốc vừa thôi. Con là con gái, lại còn lớn tuổi hơn người ta. Người ta ba mươi vẫn đang xoan, con thì đã quá tuổi toan về già rồi. Còn không chịu lấy chồng sinh con thì con sẽ thành sản phụ lớn tuổi, không sinh được…”. Lâm Gia Mộc giơ điện thoại ra xa, cau mày nhìn đồng hồ, khoảng ba phút sau mới đưa điện thoại lại gần tai, bà cụ bên kia vẫn còn đang ca cẩm: “Mẹ nói cho con biết, con đừng hòng lừa mẹ. Giờ mẹ đi ra bến xe, lập tức bắt xe đến đó. Lần này con mà không cưới thì mẹ cứ ở lỳ đấy!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]