‘Trích lời Gia Mộc: Khi một con đường tắt xuất hiện trước mặt, rất ít người có thể chống cự được sức cám dỗ của nó’.
Mã Thụ Sinh có thể nói là khắp khởi chờ đợi có người đến nói với hắn tay huấn luyện viên đến phỏng vấn nọ bị người ta đánh hội đồng. Nhưng hắn chờ cả ngày ở trung tâm thể hình đó mà vẫn không thấy ai kể gì, cuối cùng không nhịn được hỏi ông chủ về chuyện này, ông chủ cũng không biết gì, chỉ nói điều kiện của Trịnh Đạc không tồi, có điều đòi lương quá cao, trung tâm của ông ta không đáp ứng nổi, đồng thời bảo Mã Thụ Sinh hỏi Trịnh Đạc xem có thể nhận lương thấp hơn một chút không.
Vậy là… người phụ nữ đó cuối cùng vẫn không dám đến?
Hắn cố nén sự thất vọng và ảo não, gọi điện thoại cho Vương Tử Minh: “Này, Trịnh Đạc về nhà chưa?”.
Vương Tử Minh bên kia điện thoại còn mù tịt hơn hắn: “Anh ấy không ở trung tâm thể hình à? Anh ấy đi phỏng vấn vẫn chưa về, tôi đang định gọi điện thoại cho anh”.
“Ông chủ trung tâm đó nói hắn phỏng vấn xong đi về luôn rồi, nghe nói hắn vẫn chê đãi ngộ quá thấp”.
“Ôi”. Vương Tử Minh thở dài: “Anh ấy nói với tôi không muốn làm thuê cho người khác nữa, còn muốn có một phòng tập thể hình của chính mình… Nhưng anh cũng biết đấy, bây giờ mà mở phòng tập thì chẳng kiếm được bao nhiêu, lại phải đầu tư rất nhiều…”.
“Hắn muốn anh đầu tư ư?”.
“Đúng vậy”.
“Anh đang làm ăn tốt như vậy, nếu đầu tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-xu-ly-rac-thai/1412881/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.