‘Trích lời Gia Mộc: Thứ gọi là tiền bạc, ít thì không được, nhiều lại thành họa, giết người không thấy máu’.
Vương An Ni nổi giân đùng đùng bước xuống xe, vung mạnh chiếc túi xách Chanel lên như sắp tuột khỏi tay. Vừa bước vào thẩm mỹ viện của Trương Kỳ, Vương An Ni đã quát to: “Gọi bà chủ của các cô ra đây”.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, Trương Kỳ mới làm xong cho một khách hàng hẹn trước, giờ đang ở phía sau ăn súp cay. Nghe thấy tiếng quát đột ngột, chiếc áo sơ mi trắng mới mua lập tức bị dây mấy vết dầu mỡ.
“Ôi chao, Vương đại tiểu thư, có chuyện gì thế? Tiểu thư đã ăn cơm chưa?”. Trương Kỳ đặt bát súp cay xuống đi ra xem. Thấy không phải người lạ mà là khách ruột Vương An Ni thường xuyên đến đây bốn, năm năm nay, Trương Kỳ lập tức cười.
Vẻ mặt giận dữ trên mặt Vương An Ni vẫn không hề giảm bớt: “Cô còn cười được à? Cô xem tay tôi đây này!”. Vương An Ni giơ bàn tay với những móng tay đính kim cương kiểu Hàn Quốc ra: “Nổi mẩn hết lên rồi!”.
Trương Kỳ nhìn xung quanh, toàn là khách hàng. Vương đại tiểu thư kêu ca cũng không sao, nhưng vừa nghe thấy chuyện này, vẻ mặt mấy khách hàng đang làm móng tay đã thay đổi, một khách hàng đang ngồi cắt tóc cũng đứng ngồi không yên.
“Để tôi xem xem. Loại sơn móng tay này chính tôi cũng đang dùng, mấy nhân viên ở chỗ tôi cũng dùng loại này cả mà đâu có ai bị dị ứng”. Cô ta vừa nói vừa kéo Vương An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-xu-ly-rac-thai/1412867/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.