Chương trước
Chương sau
Ra khỏi thang máy,lúc Lương Kiều cùng Thư Nam đang cùng nhau đến phòng làm việc, thấy côấy mang vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chị Kiều, nói cho chị một việc, chịđừng đánh em- - vừa rồi trong thang máy không phải là em bị đẩy một cáisao, sau đó vịn chị để đứng vững, không cẩn thận, sờ phải mông củachị...”

Trong thang máy nhiều người, cô không muốn nói,nhưng cô thấy Lương Kiều quay đầu lại nhìn người đàn ông đằng sau mộtcái, đoán chừng là hiểu lầm người ta, trong lòng Thư Nam có chút ít bănkhoăn. Người đàn ông kia đẹp trai như vậy, tại sao có thể bị hiểu lầmthành người đàn ông bỉ ổi được!

Bước chân Lương Kiều chậm nửa nhịp, híp mắt chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thư Nam.

Không nói sớm! Vừa rồi một cái giẫm chân của cô... Không phải là lãng phí sức lực sao!

Điểm tâm bị người cướp mất, Lương Kiều ở chỗ Thư Nam kiếm được chút bánh mì cùng đồ ăn vặt, miễn cưỡng lấp đầy bụng.

Không biết có phải là bởi vì yêu mến bánh rán mà không thể ăn được hay không, buổi sáng Lương Kiều làm việc có chút thất thần, trước mắt luôn khônggiải thích được nhảy ra gương mặt của cực phẩm nam kia.

Tạisao anh ta lại xuất hiện ở Đỉnh Nguyên? Cũng làm việc ở đây sao? Nhưngvăn phòng của Quang Diệu không phải ở tổng bộ của tập đoàn Quan ý sao?

Vậy rốt cuộc tại sao anh ta lại ở trong này?

“Đại Kiều, qua đây họp!” Giọng nói có chút không vui của Vạn Thiên vang lên, Lương Kiều phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện phòng làm việc chỉ còn lại một mình cô, Vạn Thiên đang đứng ở cửa phòng hội nghị trừng mắt với cô.

Lương Kiều vội vàng chà xát mặt, cười mỉa hai tiếng, vơ lấy một tập không biết có phải văn kiện hay không chạy vào phòng họp.

Trong lúc họp Lương Kiều lại vụng trộm nghịch di động, sáng sớm trang web cập nhật rất nhiều thông tin mới, cô mở chuyên mục giải trí ra. Đây là địabàn của một diễn đàn giải trí chuyên tám chuyện, bên trong có rất nhiềuthông tin giải trí, tranh cãi về tình cảm cũng như những bí kíp khi yêu.

Mở trang đầu ra tiện tay lật hai cái, đọc nhanh như gió quét qua các tựa đề, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Trên trang đầu có một tựa đề vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác- -

“Mỹ nữ tổng giám đốc của Dư thị để lộ hình khiêu dâm, sinh hoạt cá nhân vô cùng thối nát.”

Trước kia thấy những bài post như này Lương Kiều nhất định sẽ ngầm điều tralà ở đâu và liên quan tới những ai, nhưng không biết rõ vì cái gì hômnay tự nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm? Cô sững sờ với tựađề vài phút, đột nhiên phản ứng kịp - - con mẹ nó mỹ nữ tổng giám đốccủa Dư thị không phải là Dư Nhĩ sao?!

Gần đây trong khoảngthời gian này trong nhà Dư Nhĩ phát sinh một ít chuyện, chồng của cô ấylà Bạch Kinh Trì tạm rời chức vị ở Dư thị, một mình Dư Nhĩ chống đỡ cảgia công ty, tạm thời đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc.

Rốt cuộc tựa đề này liên quan đến tình huống nào?

Lương Kiều do dự một chút, vẫn mở ra đọc.

Ấn tượng đầu tiên về bài báo này là bức ảnh. Ảnh chụp vô cùng thê thảm,lông mày Lương Kiều nhíu cả lại, kéo lên kéo xuống, đều là hình ảnhkhông lẫn vào đâu được: Hai người đàn ông trên người có hình xăm lớn,phía dưới là một cô gái..không mặc gì.

Cô xác nhận một chút, mặt là của Dư Nhĩ không sai, nhưng trừ khuôn mặt ra, tất cả còn lại đều là giả.

Không nói đến việc Lương Kiều hiểu rõ Dư Nhĩ, tính cách của cô ấy tiểu bạchthỏ như vậy căn bản không thể nào phát sinh chuyện này, đã vậy trong ảnh còn có dấu vết của PS (photoshop đó),có thể xác định ngay là có ngườidùng kĩ thuật sửa ảnh để bịa chuyện.

Hiện tại trong cái xãhội này, cho dù đã có nhiều tiến bộ trong việc bình đẳng giữa nam và nữ, nhưng phái nữ vẫn ở vào vị thế yếu. Mỗi khi có ảnh chụp hoặc videokhiêu dâm bị lộ ra, đại chúng lúc nào cũng chỉ trích thậm chí vũ nhụcđến đối tượng nữ, mà không khiển trách những tên khốn kiếp xâm phạm đếnthân thể và quyền riêng tư của người khác.

Mấy năm nay cũng bởi vì những việc như này mà bức một số cô gái phải nhảy lầu tự sát.

Cho nên mặc dù là bôi đen theo kiểu không chuyên nghiệp như thế này, hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt.

Ảnh chụp là giả thì thế nào, chỉ cần truyền đi, danh tiếng của Dư Nhĩ sẽ nhất định chịu ảnh hưởng.

Mọi người đang thảo luận cho chủ đề kỳ tiếp theo của tạp chí, Lương Kiềuđột nhiên đứng lên, “Chủ bút, tôi có việc gấp, ra ngoài gọi điện thoại.”

Trước giờ vẻ mặt của cô chưa từng ngưng trọng như này, sự tình hẳn là rấtgấp, mặc dù Vạn Thiên bất mãn với việc cô đào ngũ trong hội nghị quânnhân, vẫn phất phất tay nói: “Đi đi.”

Lương Kiều kéo cửa rađi ra ngoài, đồng thời bấm điện thoại cho Dư Nhĩ: “Bên cạnh cô có máytính không?... Cô mau tìm máy tính, trên trang web có bài báo về cô,nội dung... Không tốt lắm, tôi đưa địa chỉ trang web cho cô, cô mau bảobộ phận đối ngoại của công ty cô xóa đi!”

...

ViệcLương Kiều có thể làm cũng chỉ có trước tiên thông báo cho Dư Nhĩ, cáikhác, chỉ có thể giao cho bộ phận PR của Dư thị xử lý. Cô vô cùng lạcquan nghĩ, tập đoàn Dư thị lớn như vậy, xử lý việc ác ý hãm hại kiểu này cũng giống như ăn một đĩa đồ ăn đúng không?

Mặc dù mìnhkhông giúp được cái gì, Lương Kiều vẫn ngồi không yên. Cô mở máy tínhra, lên diễn đàn gửi tin nhắn cho mọi người, còn gọi điện thoại thuyếtkhách, yêu cầu cắt bỏ bài post vu hãm người khác như này.

Những người đó đương nhiên không dễ thuyết phục như vậy, nói sau khi sự thật được làm rõ thì sẽ xử lí sau.

Trong khi cô đang lướt xem bài post, mới thấy có rất nhiều người cũng vàobình luận, có rất nhiều thành viên cũng ra trận, đồng thời càng khôngngừng nói - - “lz ngốc x, hình ảnh rõ ràng là ps qua!“.

Cũng may vẫn chưa tới nửa giờ, lúc cô vào xem một lần nữa thì thấy dòng chữ”Đã bị cắt bỏ“. Cuối cùng Lương Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cả buổi làm việc tâm thần có chút không tập trung, vẫn lo lắng Dư Nhĩ có thể vì cái này mà nghĩ quẩn trong lòng không.

Lúc sau Lương Kiều gọi lại cho Dư Nhĩ một cú điện thoại, là chồng của cô ấy Bạch Kinh Trì nhận, chỉ nói hiện tại Dư Nhĩ không thể nghe điện thoại,liền vội vã dập máy.

Muộn giờ mới tan việc, bởi vì Vạn Thiên có hẹn, đi tương đối sớm, lúc đi qua bàn làm việc của Lương Kiều gõ tay xuống: “Cô xong chưa? Tôi muốn đi qua phố Hoa Quang một chuyến, thuậnđường đưa cô về nhà.”

Trạng thái của Lương Kiều hơi uể oải,động tác thu dọn đồ đạc chậm hơn không ít so với bình thường, nghe thấycó thể đi nhờ xe mới hơi tăng nhanh tốc độ, “Chờ tôi một chút, rất nhanh thôi!”

“Tôi đi xuống lấy xe trước, cô thu đồ xong thì trực tiếp xuống bãi đỗ xe.”

Lương Kiều nhét điện thoại vào trong túi xách: “Được, tôi sẽ xuống ngay lập tức!”

Thu thập đồ xong, vung một cái đeo túi lên vai, hùng hùng hổ hổ chạy tới thang máy để đi xuống.

Đứng trong thang máy một lúc cảm thấy thoải mái hơn so với lúc sáng, đến bãi đỗ xe ngầm, Lương Kiều nhìn chung quanh để xe của Vạn Thiên.

Loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện, Lương Kiều tùy tiệnquayđầu nhìn thoáng qua, bước chân lập tức dừng lại.

Đây không phải là tên khốn họ Quan kia sao? Người phụ nữ bên cạnh anh ta nhìn cũng hơi quen...

Lương Kiều nhanh chóng trốn sau một cây cột, nghiêng mắt, có phải cô đã từng gặp qua ở nơi nào rồi không?

“Những hình kia là cô PS?” Quan Hành đứng trước cửa xe mình, nhìn vẻ mặt đương nhiên của Phong Miểu Miểu, cũng không biết nên làm ra vẻ mặt gì mớiđược, cuối cùng anh vẫn không có kiên nhẫn để ứng phó lại người phụ nữnày, châm chọc giật giật khóe miệng, “Người phụ nữ như cô tại sao lại ác độc như vậy, phát tán ảnh chụp như thế này làm hại người khác cũng coinhư xong, lại còn là tự cô P... Không nhìn ra trình độ PS của cô cũngtốt đấy.”

Phong Miểu Miểu có chút kích động hét lên: “Là côta hại em trước, em không thể nào để cho cô ta sống yên bình cả! Khôngphải là anh đã đáp ứng giúp em báo thù sao, hiện tại em đã thành công,anh hai, mục đích của chúng ta đã đạt được rồi!”

Mục đích của chúng ta... À!

Quan Hành cười lạnh một tiếng, cũng lười sửa lại lời của cô ta, “Tôi khôngcó đoán sai, những hình kia hiện tại đã bị xóa đi phải không? Thời điểmnày, tôi phải liên lạc với một số cơ quan truyền thông, ngăn cản bọn họrút tin tức, có thể tìm thủy quân làm bài đó nổi hơn, đúng không?”

“Đúng đúng đúng!” Phong Miểu Miểu cười đến có chút điên cuồng, “Con tiện nhân Dư Nhĩ kia bị trừng phạt là đúng tội! Đáng đời có kết cục này!”

Quan Hành nhìn cô ta, nhẹ nhàng một nụ cười, tay đã vươn hướng cửa xe, đồngthời nói với cô ta, không biết là lấy lệ hay là phụ họa nói: “Đúng vậy,cô ta sống...”

Nói một nửa, sau lưng đột nhiên bị hứng mộtđòn rất mạnh, trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng như bị người dùng cái búahung hăng đập một cái, đau đến làm vẻ mặt anh trở nên vặn vẹo ngay lậptức, cả người cũng mất đi cân bằng, bổ nhào về phía trước mặt hướngxuống ngã trên mặt đất.

Phong Miểu Miểu bị biến cố bất thình lình này làm cho hoảng hốt thét lên, che miệng lui về phía sau một bước.

Lương Kiều thu chân lại, nhìn người đang có tư thế chó ăn phân quỳ trên mặtđất, hừ lạnh một tiếng. Thì ra là tên đàn ông cặn bã này tính kế ở saulưng Dư Nhĩ, dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, thật là có đủ chán ghét!

“Cô là ai cô!” Phong Miểu Miểu kịp phản ứng thét chói tai liền muốn xônglên đánh cô, Lương Kiều tinh chuẩn bắt lấy tay cô ta gập ra đằng sau làm cho cô ta không vặn vẹo được, sau đó dùng lực đẩy phía sau, liền đẩyPhong Miểu Miểu ngã ngồi trên mặt đất.

Lương Kiều chỉa về phía nàng, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh phụ nữ, nếu không cô đã bị đánh còn khó coi hơn anh ta!”

Phóng hết lời hung ác, vừa quay đầu lại nhìn Quan Hành nằm sấp trên mặt đấtđang dường như muốn quay đầu, lúc này Lương Kiều hất đầu xoay người rờiđi.

Làm việc xấu ngàn vạn không thể lưu danh!

Sống mũi như bị gãy, không cảm nhận được gì nữa, nước mắt cũng không khốngchế nổi tràn ra hốc mắt, Quan Hành che mũi, gian nan dùng một tay chốngđỡ nghĩ đứng lên, đẹp mắt nhìn rốt cuộc là cái nào ngốc x chán sống dámđánh lén anh!

Toàn thân như rã ra, động một cái liên lụy đến mỗi một chỗ đều vô cùng đau nhức kịch liệt. Anh mất rất nhiều khí lực,cũng chỉ quay đầu lại được một chút, một mắt miễn cưỡng nhìn thấy đằngsau - -

Đập vào mắt là một đôi chân dài thẳng tắp được bọctrong quần đen bó sát, ánh mắt gian nan dời đi, trên chân dài là áokhoác ngắn vàng nhạt, còn chưa thấy rõ mặt, vừa vặn người phụ nữ đó xoay người, một đầu tóc dài gợn sóng vung ra đường cong soái khí ở khôngtrung, lung lay sinh động... Không, là lòng bàn chân dời đi làm biến mất rồi.

Mũi quá đau nhức, ánh mắt Quan Hành đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn thấy rõ người phụ nữ đeo túi có hai dây tua rua đằng sau...

“Lương Kiều! Cô đợi đấy cho tôi!”

Tác giả có lời muốn nói:( đoạn kịch ngắn bị đánh)

Quan nhị: Ba ba, con bị người ta đánh! QAQ

Quan ba: (⊙_⊙) Thư kí Trương, bảo bộ phận tài vụ mang bảo vật đến.

Quan nhị: Mẹ mẹ, con bị người ta đánh! QAQ

Mẹ Quan: ( ̄m ̄) hôm nay đưa cho anh cả thứ gì tốt vậy?

Quan nhị: Anh hai, em bị người ta đánh! QAQ

Anh hai: Nói cho anh biết là ai, anh muốn tới cửa bái tạ.:)

Quan nhị: Ông nội, con bị người ta đánh! QAQ

Ông nội: Có phải hôm nay con lại đùa giỡn cô gái nào không? →_ →

Quan nhị: (*/ ω╲*) vẫn là ông nội hiểu con.

Chuyện gì sẽ xảy ra ở chương tiếp theo? Hãy đón đọc^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.