Ngày hôm sau, sự nghiệp tìm người vĩ đại bắt đầu. Nhóm Cao Tàm đã ở đây lâu và có mạng lưới quan hệ rộng rãi nên không cần phải đi từng nhà, chỉ cần hỏi vài người là biết đội mình cần tìm đã đi vượt cửa rồi.
Thiệu Nam Dung: “… Đây là lần thứ ba trong tháng rồi đó, đúng là càng cản bọn họ càng hăng mà.”
Bên của Cao Tàm không suôn sẻ, bên của Nhan Hành Thạc cũng vậy.
Đội Bông Tuyết giống như đá chìm đáy biển, Nhan Hành Thạc đã cử cả đội đi canh gác ở những nơi có nhiều người nhất mà vẫn thể tìm được. Về phần đội Hòa Bình Tinh Anh, lại rất dễ tìm, những người buồn thảm nhất khi bước ra khỏi đường hầm, chính là họ.
……
Đại Cát còn đang chìm đắm trong sự tang thương vì vượt cửa không thành công thì đột nhiên bị ai đó kích động gọi tên, gã tưởng là ảo giác nên ngẩng đầu lên, vừa khéo thấy Triệu Tòng Huy đang hưng phấn chạy tới, “Mọi người đi vượt cửa à! Bọn tôi tìm mọi người suốt!”
Đại Cát hoảng hốt lau mặt, u ám hỏi: “Tìm tôi… Tìm tôi làm gì?”
“À…”
Lúc này Triệu Tòng Huy mới nhận ra trạng thái bất thường của họ, cậu ta bối rối gãi đầu, hỏi: “Mọi người làm sao vậy, cứ như sau khi trúng số 17 tỉ mới nhận ra mình đã ném tờ vé số đi vậy.”
Hòa bình Tinh Anh: “…”
Thật là một phép so sánh sâu sắc.
Đại Cát che trái tim bị thương của mình không muốn chú ý đến cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-trong-vuong-mien/2195083/quyen-6-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.