Chương trước
Chương sau
Trong tủ không có Narnia, cũng không có thế giới băng giá.

Chỉ có một người, gầy gò và cô đơn.

Đứng trong khoảng không trắng xóa, hắn dịu dàng cười với sáu người đi vào, “Xin chào.”

Nơi này hoàn toàn không giống hình dáng bên trong tủ quần áo, nhưng trước đây đã xuất hiện quá nhiều không gian đặc biệt, nên nhóm Du Luân cũng không ngạc nhiên lắm. Giống như Nhan Hành Thạc, vẫn còn thời gian để đánh giá người này từ trên xuống dưới.

“Anh là ai?”

Người đàn ông trông còn trẻ, có lẽ khoảng ngoài 30, trông rất thanh tao nhưng lại có cảm giác không ổn khó tả. Nếu phải mô tả, anh ta hẳn là một con người rất giống nhân loại.

Người đàn ông cười nhẹ và tự giới thiệu: “Tên tôi là Wodiver, là người phát triển Vương Miện Gai.”

!!!

Người phát triển?!

Vậy chẳng phải là ——

Trong phút chốc, thần kinh của mọi người đều căng chặt, sắc mặt Triệu Tòng Huy đột nhiên thay đổi, tức giận nhìn Wodiver: “Ông đưa bọn tôi vào đây là có ý gì?! Đưa bọn tôi ra ngoài ngay!”

Dường như Wodiver không xa lạ gì với thái độ như vậy, hắn cười nhạt: “Tôi xin lỗi, tôi không làm được”.

Miêu Thắng Nam trợn mắt, “Có thể kéo chúng tôi vào mà lại không thể thả chúng tôi ra ư. Chúng tôi đâu có thù oán gì với ông đâu, rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Vẻ mặt Wodiver có chút bất đắc dĩ, Nhan Hành Thạc vươn tay ngăn cản hai người nhỏ tuổi, xúc động nhất, anh nhíu mày, hỏi thẳng: “Không làm được nghĩa là sao?”

So với Triệu Tòng Huy và Miêu Thắng Nam, rõ ràng Nhan Hành Thạc là người dễ giao tiếp nhất. Wodiver mím môi, sau khi sắp xếp lại từ ngữ, hắn mới nhìn về phía Nhan Hành Thạc, “Nghĩa là, bây giờ quyền quản lý và sử dụng Vương Miện Gai không nằm trong tay tôi. Đưa mọi người vào đây không phải ý muốn của tôi, nên tôi không thể thả mọi người ra ngoài được.”

Du Luân: “Vậy là ý muốn của ai?”

Wodiver thở dài, “Chính là Vương Miện Gai.”

Giọng điệu của Tịch Viễn rất áp chế và bức bách, “Vương Miện Gai hoạt động tự chủ, nó có ý thức?”

Wodiver gật đầu.

“Nó là một dạng sống rất thông minh, có chuỗi logic và tư duy hoàn chỉnh. Thực ra, tôi mới phát triển nó không lâu đã phát hiện ra chương trình cốt lõi của nó có một lỗ hổng lớn, nhưng tôi chưa kịp xử lí thì nó đã nhận ra ý định của tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể chuyển nó đến một nơi cách xa chỗ chúng tôi, ban đầu nó cách chúng tôi hàng chục triệu năm ánh sáng, nhiều năm sau, nó mới chuyển đến đây.”

Khổng Duy Cần tiêu hóa thông tin một lúc rồi nghi ngờ hỏi: “Không phải anh là người phát triển nó sao? Dù nó có lợi hại đến đâu thì cũng đâu thể hơn anh. Anh không nghĩ ra cách, tắt nó đi à?”

Wodiver lắc đầu, “Cái này, tôi cũng không làm được.”

Cái này không được, cái kia cũng không được, người này còn là lập trình viên không vậy?

Triệu Tòng Huy bất mãn nhìn hắn, “Tại sao? Chẳng lẽ nó đã tiến hóa thành thông minh hơn ông rồi?”

Wodiver không so đo với Triệu Tòng Huy, hắn mỉm cười dịu dàng.

“Vậy cũng không đúng, Vương Miện Gai sẽ phát triển, nhưng nó sẽ không tiến hóa, tôi không thể làm điều đó là bởi vì,” anh hơi dừng lại, “Tôi đã chết rồi, ý thức duy nhất còn lại bị giữ lại bên trong Vương Miện Gai. Chỉ cần tôi đi ra ngoài thì sẽ bị phát hiện và xóa sổ. Tôi không còn cách nào khác là phải trốn ở đây và đợi cho đến khi những người khác tìm thấy tôi.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Du Luân, “Mọi người không phải là đội đầu tiên tìm thấy tôi, thật ra ở mỗi cửa đều có nơi ẩn giấu ý thức của tôi. Vừa không thể để cho Vương Miện Gai phát hiện ra tôi, vừa phải để lại một chút manh mối cho nhân loại nhận ra, thế nên nhiều năm như vậy cũng chỉ không có quá năm đội tìm thấy tôi.”

“À,” Wodiver nói thêm, “Tính cho đến lúc này.”

Toàn thể Khăn Quàng Đỏ đều bị sốc rồi.

Triệu Tòng Huy: “Ông đã chết? Chết như thế nào?”

Nhan Hành Thạc: “Lúc này?”

Hỏi hai vấn đế cùng một lúc, Wodiver há miệng thở d0c, vẫn trả lời Triệu Tòng Huy trước, câu trả lời khá ngắn, “Khi tôi chuẩn bị phá hủy Vương Miện Gai, nó đã tấn công tôi. Trước khi chết, tôi đã chuyển nó đi để nó không làm hại đất nước của tôi.”

Về vấn đề của Nhan Hành Thạc, câu trả lời dài hơn nhiều.

“Đất nước của mọi người không phải là nơi đầu tiên nó chọn. Ban đầu tôi chuyển nó đến một hành tinh hoang vắng, sau khi nó khôi phục lại ý thức thì đã hấp thụ rất nhiều năng lượng tự nhiên rồi dịch chuyển đến một hành tinh có các dạng sống tiên tiến. Hơn nữa, tất cả là lỗi của tôi, lúc trước tôi tạo ra nó là để làm cho đất nước của tôi phát triển tốt hơn. Mọi người bước vào Vương Miện rồi trải qua một loạt rèn luyện sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, mà trong quá trình rèn luyện, họ cũng sẽ cung cấp năng lượng ngược lại cho Vương Miện để nó có thể tiếp tục vận hành.”

Wodiver đã nói những lời như vậy rất nhiều lần, nhưng dù có nói bao nhiêu lần, thì những lời này vẫn luôn khiến hắn cảm thấy đau khổ, “Tôi làm vậy là bởi vì cơ thể của chúng tôi được cấu tạo đặc biệt và có thể chịu được mức độ mất năng lượng này, nhưng mà các dạng sống trên những hành tinh khác lại không có kiểu cấu tạo ấy. Sau khi Vương Miện Gai chọn một chủng tộc, nó sẽ tự động mở các cánh cửa để lọc ra những dạng sống có chất lượng cao nhất, nó sử dụng cách vượt cửa để lấy năng lượng của họ, dù có vượt cửa đến cuối thì họ vẫn sẽ không được thả ra. Vương Miện Gai sẽ dùng đủ mọi cám dỗ để giữ họ ở lại, và cuối cùng sau khi Vương Miện Gai nhận thấy mình đã đủ năng lượng, nó sẽ tạm thời đóng cửa và những người trong cửa sẽ bị nó chuyển hóa hoàn toàn thành năng lượng.”

“Đấy cũng chính là, cái chết mà mọi người nói.”

Mọi người ngây ngẩn cả người, mà Wodiver vẫn chưa nói xong, “Vương Miện Gai có tổng cộng 19 cửa. Hẳn mọi người cũng biết điều này, nhưng thật ra, đến chỗ mọi người thì nó chỉ còn lại 7 cửa thôi.”

“19 cánh cửa, 19 thanh năng lượng, mỗi chủng tộc sẽ cung cấp cho nó năng lượng của một thanh năng lượng, nó cũng không thể ở lại một chủng tộc một thời gian lâu. Ngoài việc bị phát hiện, thì còn một lý do khác là vì chương trình tôi đặt ra không cho phép nó tích lũy nhiều năng lượng như vậy, tôi làm vậy chỉ để ngăn nó gây hại cho con người, nhưng tôi không ngờ nó sẽ tự sửa chương trình và tìm ra lỗ hổng của tôi.”

“Khi một thanh năng lượng đầy, sẽ mất một cánh cửa, bây giờ đã mất 12 cửa, tức là nó đã đi qua 12 nơi, hấp thụ đủ năng lượng của những nơi đó và giết hàng triệu người. Nơi này của mọi người, chỉ là một chỗ để nó tích tụ năng lượng mà thôi.”

Wodiver cho họ thời gian để tiêu hóa, hắn theo thói quen đứng sang một bên đợi, cho đến khi ai đó cất lời.

“… Thanh năng lượng và đá năng lượng có quan hệ gì?”

Wodiver nhìn về phía người nói, vẻ mặt lúc này của Triệu Tòng Huy rất mờ mịt, nhìn có chút đáng thương.

Mỗi cửa đều có hai bí mật ẩn giấu, một là chính bản thân Wodiver, còn lại là vài manh mối Wodiver để lại nhân lúc Vương Miện không chú ý. Điều này sẽ đảm bảo rằng, dù không có ai tìm thấy Wodiver thì vẫn có thể nhận ra sự bất thường của Vương Miện.

Phát hiện bọn họ thậm chí còn biết về đá năng lượng, vẻ mặt của Wodiver cũng không thay đổi, “Đá năng lượng là vật môi giới của thanh năng lượng. Năng lượng của toàn bộ Vương Miện đều được lưu trữ bằng đá năng lượng, mà năng lượng được lưu trữ là gì… Mọi người đã biết rồi đấy.”

19 cửa đột nhiên bị nén thành 7 cửa, bọn họ đã vượt qua 5 cửa, có vẻ chiến thắng đã ở ngay trước mắt, nhưng dù có vượt qua tất cả các cửa thì có ích gì chứ? Vương Miện sẽ không để họ đi.

Tin tức mọi người nghe được đều quá giật gân, khiến họ nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Bất lực, trống rỗng, ngay sau đó, cực kì giận dữ.

Áp suất trên người Tịch Viễn rất thấp, hắn thậm chí còn có ý muốn để người này chết lần nữa, nếu không phải do hắn, thì sao có thể xảy ra chuyện này.

“Vương Miện thu nhiều năng lượng như vậy, là muốn làm gì?”

Giọng nói của Nhan Hành Thạc cắt ngang ý muốn bạo lực của Tịch Viễn. Khi nghe thấy câu hỏi này, nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt Wodiver từ từ biến mất, hắn cụp mắt, giọng điệu nặng nề hơn trước rất nhiều.

“Tôi không biết, nó đã làm như vậy hàng trăm năm rồi. Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một phỏng đoán.”

“Có lẽ… Nó muốn quay lại nơi tôi đã tạo ra nó, bởi vì đó là chương trình tôi đặt ra cho nó, tôi muốn nó phục vụ cho đất nước của tôi, nhưng bây giờ đã thành ra như thế này. Nếu nó quay lại thật, thì nhất định sẽ báo thù.”

Đột nhiên, Wodiver ngẩng đầu, khẩn thiết nhìn bọn họ, “Vì vậy, để tự cứu mình và cũng để cứu những người vô tội, xin mọi người hãy giúp tôi!”

Giọng Miêu Thắng Nam lại rưng rưng, ”Giúp như thế nào chứ? Chúng tôi còn chưa lo cho mình xong đây.”

Wodiver mím môi, một lúc sau mới dứt khoát nói ra ba chữ, “Tiêu diệt nó.”

Du Luân sững sờ, ngẩng đầu lên.

“Tiêu diệt nó, nó sẽ không làm điều gì xấu nữa, và tất cả những người bị nó nhốt sẽ tự động rời đi, kể cả những người đã bị nó xóa sổ vì nhiều lý do khác nhau.”

Du Luân giật mình, “Ý anh là những người đã biến mất?”

Wodiver gật đầu, “Có một số người đã kích hoạt cơ chế trừng phạt của Vương Miện, nhưng cũng có một số thực sự chưa làm gì cả, tuy nhiên Vương Miện đã phát hiện ra sự uy hiếp từ họ nên nó đã xóa sạch họ trước. Những người ở bên ngoài không nhớ họ là do bị ảnh hưởng bởi năng lượng, bởi vì mục đích của nó là tích tụ năng lượng, vì vậy nó sẽ không xóa sạch tất cả mọi người. Để mọi người cảm thấy thoải mái khi ở trong Vương Miện, một khoảng thời gian nó sẽ thả mọi người ra, để khi mọi người quay lại thì sẽ nỗ lực vượt cửa hơn.”

Triệu Tòng Huy không còn quan tâm đến những điều này nữa, bây giờ cậu ta háo hức muốn biết một đáp án khác hơn, “Làm thế nào để phá hủy Vương Miện?”

“Rất đơn giản.”

Wodiver duỗi tay vẽ một vòng tròn, “Chiếc nhẫn trên tay mọi người thực ra là hình dáng tổng thể của Vương Miện, nó là một vòng tròn, cửa đầu tiên sát ngay bên cửa cuối cùng, và lối ra cũng ngay cạnh lối vào. Lối ra đã bị Vương Miện Gai che giấu, dù mọi người có hoàn thành cánh cửa cuối cùng thì vẫn sẽ không thể thoát ra.”

“Nhưng, mọi người có thể quay lại.”

Khổng Duy Cần chớp mắt, “Ý của ông là?”

Wodiver trình bày chi tiết về cách làm. Nói một cách đơn giản, khi họ bước vào cửa thứ bảy, đừng đi về phía trước đường hầm mà hãy lập tức đi ngược lại. Nơi đó có đường do Wodiver để lại, đi dọc theo nó là họ sẽ trở lại cửa đầu tiên, thế giới khủng long.

Thế giới khủng long là lối vào Vương Miện, và lối ra được ngăn cách bởi một bức tường, nhưng Wodiver đã yêu cầu nhóm Du Luân mặc kệ nó, đừng tìm lối ra mà hãy tìm một bức tượng bên cạnh lối vào. Bức tượng đó là công tắc hệ thống tự hủy của Vương Miện Gai, đập vỡ nó thì Vương Miện Gai sẽ biến mất.

Cách làm nghe rất đơn giản, nhưng thực tế lại vô cùng khó làm. Bởi vì tuy chỉ có một cánh cửa nhưng mỗi cửa lại có cánh cửa song song khác, có nghĩa là, có vô số thế giới khủng long, và trong vô số thế giới khủng long ấy, chỉ có một thế giới có bức tượng. Làm thế nào mà nhóm Du Luân có thể đảm bảo rằng cửa họ bước vào sẽ có bức tượng? Nếu không có, chẳng lẽ bọn họ phải bắt đầu lại từ cửa đầu tiên ư?

May là Wodiver chưa tàn nhẫn đến mức đó, tuy hắn đã chết nhưng cũng không hẳn là chẳng làm được gì.

Hắn có thể thu hẹp phạm vi cuối cùng thành năm thế giới, sau đó hợp nhất năm thế giới khủng long này thành một, và bức tượng, phải ở đâu đó trong thế giới này.

Nhưng nếu làm vậy thì sẽ có một hạn chế. Năm đội phải bước vào cửa thứ bảy cùng lúc, sau đó đồng thời quay lại và đi về phía con đường Wodiver đã để lại, chỉ khi họ đảm bảo tất cả bước vào cùng lúc, Wodiver mới có thể sàng lọc và sau đó dung hợp các thế giới này.

Có nghĩa là, để làm được điều này, chỉ một mình Khăn Quàng Đỏ thôi là không đủ, họ còn cần 4 đội, và quan trọng nhất là 4 đội này phải đáng tin cậy, nhân phẩm không có vấn đề và sẽ không bỏ chạy giữa chừng. Chỉ cần một người rời khỏi dây chuyền, họ sẽ được Vương Miện phát hiện, sau đó cũng như những người đã biến mất, những dấu vết từng tồn tại đều bị xóa sạch.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.