Khi còn nhỏ, Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần rất thân thiết, nhưng lớn lên, họ biết sự khác biệt giữa nam và nữ nên cũng hiếm khi tiếp xúc cơ thể.
Tuy nhiên hôm nay là ngoại lệ.
Khổng Duy Cần thật sự rất vui, y hào hứng ôm Miêu Thắng Nam chỉ ngắn ngủi một giây, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy, hỏi cô nhóc dạo này thế nào, có bị bắt nạt không.
Miêu Thắng Nam nhìn người sư huynh quen thuộc, òa khóc.
Nỗi lo lắng và sợ hãi bấy lâu nay rốt cuộc cũng biến mất, như thể đôi chân luôn lơ lửng trên không trung giờ đã được giẫm xuống đất. Đồng đội đều tốt bụng, sư huynh cũng khỏe mạnh, cuối cùng cô nhóc cũng có thể yên tâm rồi.
Tuyến lệ phát triển lại vỡ đê, Miêu Thắng Nam khóc vô cùng thương tâm. Tuy từ nhỏ đã lớn lên cùng Miêu Thắng Nam, mặc dù biết sư muội chỉ là thích khóc mà thôi, nhưng Khổng Duy Cần vẫn cảm thấy đau lòng, y vừa vỗ nhẹ vào lưng Miêu Thắng Nam vừa lo lắng hỏi cô nhóc có bị làm sao không.
Thế mà lại tìm được sư huynh ở trong Vương Miện thật. Đây là tin tốt và cũng là tin xấu, nhưng ngay lúc này, mọi người vẫn muốn coi đó là một tin tốt hơn.
Con người rất dễ lây nhiễm cảm xúc. Nhìn Miêu Thắng Nam không ngừng khóc, thần kinh dày như cánh tay của Triệu Tòng Huy cũng trở nên tinh tế, cậu ta hâm mộ nói: “Anh em bọn họ có quan hệ tốt thật. Giá như em cũng có một đứa em gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-trong-vuong-mien/2195025/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.