"A, tôi xin lỗi, xin lỗi anh." Vân Đào vội vàng buông móng vuốt ra.
Úy Lý vừa cao vừa cường tráng, là vật che chắn trời sinh.
Chẳng qua... Vân Đào đã thức tỉnh dị năng, sức lực không nhỏ. Bởi vì vừa rồi cô sợ hãi nên vô thức túm lấy Úy Lý như khúc gỗ trôi dạt. Kết quả móng tay bấm rách mấy lỗ trên cánh tay Úy Lý làm chảy máu.
"Tôi, tôi xin lỗi!" Nhìn thấy lỗ máu trên cánh tay Úy Lý, Vân Đào ước gì có thể tự chôn mình.
Mất mặt quá, sao không để cô đi chết đi!
"Không sao." Úy Lý mang phần ăn tối cho Sùng Minh quay lại Nhà xe như không có chuyện gì.
Kỷ Hàm đã cười đến không thở nổi. Vân Đào thật sự là quá ngu ngốc, ha ha ha!
Vân Đào trừng mắt nhìn Kỷ Hàm. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Hào, không còn khẩu vị với món cá cay nồng nữa.
Diệp Hào gắp cho cô một miếng cá béo ngậy, "Lát nữa tôi phải đi thăm dò khu an toàn, đêm nay lại không thể ở cùng em rồi. Nhớ nhớ tôi nhé."
Bốn chữ cuối cùng Diệp Hào kề sát vào tai Vân Đào, mập mờ đến cực điểm.
Vân Đào lại không cảm thấy mập mờ, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng đã làm một lần, đêm nay mặt dày mày dạn làm lại với Diệp Hào một lần nữa vậy. Kết quả hắn phải đi?
"Anh đi rồi, tôi làm sao bây giờ?"
Thấy Vân Đào lo lắng hoảng sợ không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-danh-cho-nu-phu-thoi-mat-the/3598383/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.