Úy Lý vừa cao vừa cường tráng, là vật che chắn trời sinh.
Chẳng qua... Vân Đào đã thức tỉnh dị năng, sức lực không nhỏ. Bởi vì vừa rồi cô sợ hãi nên vô thức túm lấy Úy Lý như khúc gỗ trôi dạt. Kết quả móng tay bấm rách mấy lỗ trên cánh tay Úy Lý làm chảy máu.
"Tôi, tôi xin lỗi!" Nhìn thấy lỗ máu trên cánh tay Úy Lý, Vân Đào ước gì có thể tự chôn mình.
Mất mặt quá, sao không để cô đi chết đi!
"Không sao." Úy Lý mang phần ăn tối cho Sùng Minh quay lại Nhà xe như không có chuyện gì.
Kỷ Hàm đã cười đến không thở nổi. Vân Đào thật sự là quá ngu ngốc, ha ha ha!
Vân Đào trừng mắt nhìn Kỷ Hàm. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Hào, không còn khẩu vị với món cá cay nồng nữa.
Diệp Hào gắp cho cô một miếng cá béo ngậy, "Lát nữa tôi phải đi thăm dò khu an toàn, đêm nay lại không thể ở cùng em rồi. Nhớ nhớ tôi nhé."
Bốn chữ cuối cùng Diệp Hào kề sát vào tai Vân Đào, mập mờ đến cực điểm.
Vân Đào lại không cảm thấy mập mờ, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng đã làm một lần, đêm nay mặt dày mày dạn làm lại với Diệp Hào một lần nữa vậy. Kết quả hắn phải đi?
"Anh đi rồi, tôi làm sao bây giờ?"
Thấy Vân Đào lo lắng hoảng sợ không giống giả vờ, tâm tình Diệp Hào rất tốt. Hắn bẹo bẹo má Vân Đào giống như dỗ con nít, "Nếu thuận lợi thì sáng mai tôi sẽ trở về."
Vậy nếu không thuận lợi thì sao? Nếu không thể trở về trước khi tuổi thọ hết thì sao?
Vân Đào muốn giữ Diệp Hào lại nhưng không mở miệng được. Cô cũng không thể nói với Diệp Hào anh ở lại buổi tối làm tình với tôi, thay thời gian dò xét khu an toàn hoặc là đổi người đi.
Vì thế sau khi ăn xong, Vân Đào trơ mắt nhìn Diệp Hào với Kỷ Thâm Kỷ Hàm đi về phía khu an toàn. Mà cô chỉ có thể cầu nguyện sáng mai Diệp Hào về kịp.
Thu dọn nồi bát, Vân Đào định quay về xe hỏi ý kiến Tô Bình Trắc về chuyện có liên quan đến dị năng. Cô thức tỉnh dị năng, lại không biết là dị năng gì, đây không phải buồn cười sao?
Càng buồn cười hơn là, khi Vân Đào vào xe không nhìn thấy Tô Bình Trắc, mà là Úy Lý đang hí hoáy súng ống trên giường.
Tình huống gì đây?!
Úy Lý không ngẩng đầu, vừa nhanh chóng lắp ráp súng ống, vừa giải đáp nghi hoặc trong lòng Vân Đào: "A Trắc đổi chỗ với tôi. Sau này tôi ở lại đây."
Vân Đào: “……”
Con mẹ nó, tại sao vậy?!
Tô Bình Trắc, sao hắn lại làm vậy? Không phải chúng ta rất hợp nhau sao? Vân Đào nghĩ không ra.
Cũng không phải Vân Đào ghét gì Úy Lý, chỉ là so sánh thì cô chắc chắn quen thuộc với Tô Bình Trắc hơn. Với lại, trước bữa cơm cô còn cào vài lỗ trên cánh tay Úy Lý...
Muốn chết quá, cuộc sống này không có cách nào trôi qua mà.
Vân Đào bực bội đi phòng tắm tắm rửa, gột rửa mùi tanh trên người rồi bò lên giường nằm như cá muối.
Đêm nay Vân Đào ngủ rất trằn trọc, lăn qua lộn lại mơ thấy thân thể của mình hư thối với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Linh hồn cô bị giam cầm trong thân thể, muốn trốn không đươc, muốn tự hủy ý thức cũng không xong, chỉ có thể mục nát từng chút từng chút một theo thân thể.
Sáng sớm hôm sau, Vân Đào nấu cháo bí đỏ và bánh bao.
Sau khi cô ăn xong thì bắt đầu chờ Diệp Hào. Tám giờ trôi qua, Diệp Hào chưa về. Mười giờ trôi qua, Diệp Hào vẫn chưa về. Cơm trưa qua đi, Diệp Hào vẫn chưa trở về.
Định luật Murphy quả nhiên danh bất hư truyền.
【Tuổi thọ kí chủ còn lại 1 giờ 00 phút, xin kí chủ kịp thời bổ sung sinh mệnh.】
Vân Đào sốt ruột: "Chờ một chút, không chừng Diệp Hào sẽ trở lại. Đợi thêm nửa tiếng nữa, chỉ nửa tiếng thôi!"
【Cô xác định nửa tiếng cuối cùng có thể tìm được người đàn ông đồng ý ân ái với cô, cũng thuận lợi để cho anh ta bắn bên trong sao?】
Hệ thống hố cha này, phải đối phương bắn vào trong mới được tính.
Vân Đào nhắm mắt lại, nhận mệnh.
Cô trở về xe. Trong xe Úy Lý ngồi trước bàn ăn, đang cầm khẩu súng trường bắn tỉa vừa lắp ráp xong. Nghe thấy âm thanh, hắn lập tức bưng súng nhắm vào Vân Đào, điểm đỏ chuẩn xác nằm chính giữa lông mày cô.
Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, Úy Lý ở đây là tốt rồi.
Mục tiêu của cô chính là Úy Lý, thật ra cô càng muốn tìm Tô Bình Trắc hơn. Nhưng Tô Bình Trắc và Sùng Minh ở cùng một xe, cô không dám đi.
"Có chuyện gì sao?" Thấy Vân Đào muốn nói lại thôi, Úy Lý buông súng xuống.
"Vâng, có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ." Vân Đào sống không bằng chết, 'Anh có thể làm tình với tôi không?' lời này phải nói như thế nào.
"Cô nói đi." Úy Lý cầm băng gạc lau nòng súng, không nhìn Vân Đào nữa. Nhưng đợi chừng ba phút vẫn không nghe thấy Vân Đào nói chuyện. Hắn ngẩng đầu nhìn lại đã thấy khuôn mặt Vân Đào ướt đẫm nước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]