Gió đêm nổi lên, bầu trời rực lửa chặn hết đường thoát thân.
Cả hai bị mắc kẹt trong hòn đảo biệt lập, xung quanh là lửa lớn bao trùm, tiếng vũ khí va vào nhau văng vẳng theo gió.
Giờ phút này, bên tai Tạ Bất Phùng, chỉ còn lại tiếng cành cây cháy lạch cạch và tiếng thở dốc nhẹ của chính hắn.
Ánh lửa nhấn chìm và dòng suối, bốn phía màu cam hồng, nhưng trong mắt thiếu niên lại chỉ có bóng dáng màu xanh ấy.
Vào thời khắc sinh tử, không có thời gian để do dự rối rắm. Văn Thanh Từ rút ra một cây ngân châm giấu trong tay áo, cắn răng ghim nó ở cổ tay tái nhợt của mình.
Cảm giác ớn lạnh trên mũi kim bạc nhắc nhở y, hành vi này thực sự nguy hiểm như thế nào. Nhưng mà động tác của Văn Thanh Từ lại không hề dừng lại, y đột nhiên dùng sức, ấn đầu ngón tay vào chuôi kim, hung hăng đâm vào vị trí tĩnh mạch khuỷu tay, nơi mà bình thường bệnh viện hay lấy máu.
Đối với y mà nói, đây chỉ là một buổi hiến máu hơi đặc thù mà thôi. Ngân châm đâm xuyên qua da thịt, giây tiếp theo, máu tươi cuồn cuộn, hương thơm đắng ào ào.
Vết máu đỏ tươi như một sợi dây quấn quanh cổ tay Văn Thanh Từ, nhuộm đỏ dược ngọc màu xanh bích.
Đôi môi của Tạ Bất Phùng đột nhiên chạm vào một sự ấm áp và tinh tế kỳ lạ.Không đợi thiếu niên kịp phản ứng, mùi máu tươi nhàn nhạt cùng mùi đắng nồng đậm đã xông vào khoang mũi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/2944213/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.