Ngay khi vừa tỉnh dậy, giữa ngực và phổi của Văn Thanh Từ lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, tiếp theo y tê tâm liệt phế ho khan dữ dội.
Nếm được vị ngọt tanh quen thuộc kia, người trên giường vô thức muốn giơ tay lên môi. Thế nhưng ngay sau đó cổ tay Văn Thanh Từ lại bất lực rũ xuống.
Ngọc dược màu lam trong suốt cũng nặng nề rơi xuống đất.
"Ta đi gọi Vũ Quan Lâm."
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã xoay người đi ra ngoài điện.
Bước chân của hắn cực kỳ nhanh, gần như là chạy trốn.
Tạ Bất Phùng xảy ra chuyện gì vậy?
Văn Thanh Từ đang bị bệnh, tạm thời không có thời gian suy nghĩ kỹ vấn đề này.
Vết máu từ môi Văn Thanh Từ quanh co chảy xuống nhỏ giọt, Vũ Quan Lâm vừa mới vào thấy y như thế thì hoảng sợ.
Lão thái y lấy ngân châm dài nhỏ ra đâm vào huyệt yết hầu của Văn Thanh Từ. Cơ thể người trên giường khẽ run lên.
Không giống như Tạ Bất Phùng mất đi cảm giác đau từ lúc còn nhỏ, Văn Thanh Từ rất sợ đau. Lúc còn nhỏ bị bệnh, cho dù cỡ nào đi nữa y cũng không chịu châm cứu, nhưng thuốc đắng tới đâu thì cũng nuốt được.
Nhưng lần này, dưới sự ăn mòn của cảm giác khó chịu to lớn giữa lồng ngực và phổi, y gần như phớt lờ vết đau nhỏ trên tay. Vài mũi chích, Văn Thanh Từ vẫn không hồi phục.
"Khụ khụ. Vũ đại nhân không cần hao tâm tổn trí." Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/2944212/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.