Chương trước
Chương sau
Thuyền nam tuần đến Tùng Tu phủ, ngoại trừ tế sông ra thì hầu như không kịp làm chuyện gì thì đã quay đầu trở về Ung Đô.

Kênh đào Đại Vận Hà chảy từ bắc xuống nam, hành trình trở về ngược dòng, tốc độ thuyền cũng chậm hơn rất nhiều so với lúc đến.

Đi tận hai ngày mới vừa qua Đăng Thành phủ.

Quân báo từ biên quan truyền tới từng cái một,Hoàng đế cũng theo đó mà sốt ruột.

Lão không chỉ bị đau đầu thường xuyên hơn bình thường, thậm chí ban đêm còn mất ngủ, mơ nhiều, cơ bắp co giật không kiểm soát được.

Chỉ riêng mấy đêm nay, Văn Thanh Từ đã bị gọi qua rất nhiều lần.

Thấy hoàng đế thay đổi từng ngày, sắc mặt Hiền công công cũng dần trở nên khó coi. Vị lão thái giám rất biết xem xét thời thế này đã âm thầm mưu đồ tương lai cho mình...

Đầu giờ mão lại có quân báo đưa tới từ Ung Đô. Nghe thấy tiếng động bên ngoài khoang thuyền, hoàng đế vừa mới ngủ lại ấn mi tâm mở mắt ra.

Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt lão, Triệu công công canh giữ bên cạnh hoảng sợ: "Bệ hạ, ngài không nghỉ ngơi thêm một chút sao?" Lão vô thức hỏi.

" Đồ hỗn trướng!" Hoàng đế hiếm khi phát hoả, "Chuyện quân báo há có thể trì hoãn ư?"

"Vâng vâng..." Triệu công công cuống quít quỳ xuống, dập đầu với lão.

"Mang áo choàng cho trẫm."

Cung nữ ở bên cạnh nghe lệnh, vội vàng khoác áo lên vai Hoàng đế.

Cho dù là vào mùa hè thì buổi sáng vẫn lạnh.

Chiếc áo choàng làm bằng tơ lụa vừa đáp xuống vai, hoàng đế không khỏi rùng mình một cái, cánh tay cũng mất không chế mà hơi run rẩy.

Trong khoảnh khắc, sự bất lực không thể kiểm soát của cơ thể tràn qua nhấn chìm lão.

Hoàng đế vốn luôn lạc quan kỳ vọng vào trường sinh bất lão, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác khủng hoảng vô cùng.

Lão cắn răng hạ thấp giọng nói với người bên cạnh: "Đi gọi thái y tới. ”

"Vâng, bệ hạ."

Dứt lời, tên binh lính mặc giáp bạc kia đã bị dẫn vào quỳ xuống mặt đất, dâng quân báo vừa rồi cho Hoàng đế.

Sắc mặt Tạ Chiêu Lâm theo đó trầm xuống.

......

Lúc Văn Thanh Từ được thái giám đưa đến bên cạnh Hoàng đế vừa hay nhìn thấy đối phương chẳng thèm đếm đã đổ cả đống thuốc hoa bìm bìm vào miệng.

Động tác này làm cho y hoảng sợ.

"Thần tham kiến bệ hạ." Văn Thanh Từ chậm rãi hành lễ, đè xuống sự cổ quái trong lòng.

Hoàng đế nhìn y một cái nói: "Đứng lên đi, ái khanh chờ ở đây một lát."

"Vâng, bệ hạ."

Đêm qua Văn Thanh Từ vừa được gọi đến chẩn mạch một lần, mãi đến nửa đêm mới về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vậy mà y cũng giống như Hoàng đế, không có ngủ được mấy canh giờ.

Lúc mới tới Văn Thanh Từ rất buồn ngủ, nhưng mơ hồ nghe vài câu thì y đột nhiên tỉnh táo lại.

Quân nhân trước mắt này chẳng những truyền đến tin tức biên quan, thậm chí còn có đến từ Ung Đô.

“...... Đúng là có chuyện Kinh Triệu Doãn tham ô, mời bệ hạ xem, đây là tấu chương của Đại Lý tự. ”

Nói xong bèn giao đồ trong tay lên.

Kinh Triệu Doãn... Đó không phải là ngoại tổ phụ của nhị hoàng tử sao?



Văn Thanh Từ chậm rãi ngước mắt nhìn hoàng đế.

Có lẽ là bởi vì một đoạn thời gian gần đây gặp phải phiền toái lớn, Hoàng đế thậm chí đã quên luôn chuyện của nhị hoàng tử, lúc này xem tấu chương, ánh mắt lão lại rất thờ ơ.

Hoàng đế tiện tay lật hai cái rồi ném tấu chương sang một bên, tiếp theo nói với Hiền công công bên cạnh, "Đi, trẫm muốn soạn thánh chỉ... Lấy bút và mực."

Lúc trước ở Thái Thù cung, Hoàng đế làm việc gì cũng phải bận tâm đến uy nghiêm của đế vương trước, hành động nghiêm cẩn.

Nhưng gần đây lão cuối cùng cũng đã ném những thứ đó ra sau đầu.

Chỉ thấy Hoàng đế vừa viết rất nhanh, vừa dùng tay kia ấn trán, điểm tên một đống người không dứt.

Cuối cùng, mặc kệ trời vẫn còn tối đã kêu Hiền công công gọi tất cả mọi người đến đây.

Lão thái giám dẫn theo một đống người đi ra ngoài, trong đại điện thoáng trở nên yên tĩnh, Hoàng đế rốt cục cũng gọi Văn Thanh Từ qua châm cứu, đồng thời chậm rãi nói bằng chất giọng khàn khàn: "... Triều ta mới lập được cùng lắm hơn hai mươi năm, còn chưa trải qua chiến sự gì, cũng không có danh tướng. Bây giờ gặp phải chuyện như vậy, lòng dân cũng theo đó mà bất ổn. ”

Gần đây phản ứng của Vệ Triều chỉ có thể nói là có chút ít còn hơn không có gì.

Chịu ảnh hưởng này, một ít dân chúng ở biên cảnh cảm thấy mình đã bị triều đình bỏ rơi.

Văn Thanh Từ khẽ gật đầu.

Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, lão tiếp tục nói: “Nếu lúc này có hoàng tử đến biên giới, lòng dân tự nhiên sẽ bình tĩnh lại.”

Nói bậy nói bạ!

Văn Thanh Từ lạnh lùng nhìn đối phương một cái.

Lời này của lão thoạt nghe hình như không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kĩ thì thật vớ vẩn.

Hiện tại nhị hoàng tử vẫn là người mang tội, tuổi tam hoàng tử không đủ.

Người duy nhất có thể đi biên quan, chỉ có một người đó là Tạ Bất Phùng.

Phàm là dân chúng hơi hiểu rõ một ít sự vụ triều đình đều biết, Tạ Bất Phùng từ năm ba tuổi đã rời khỏi Thái Thù cung, trở thành con trai bị Hoàng đế bỏ rơi.

Đưa hắn về đất Bắc chẳng mang lại chút hiệu quả nào mà hoàng đế mong muốn.

Thậm chí có thể phản tác dụng.

“...... Vâng, thưa bệ hạ. ”

Ngoài điện, những người vừa được Hoàng đế điểm danh đều được đưa đến đây.

Ngoại trừ trọng thần triều đình ra, còn có hai người Lan phi và Tuệ phi ở trong đó.

Hai người gặp nhau trên hành lang.

Mấy cung nữ cảnh giác quay đầu lại, liếc nhìn Tuệ phi phía sau… Vị nương nương này luôn luôn bất hòa với Lan phi, hôm nay hai vị ngàn vạn lần không thể làm loạn ở đây.

Nhưng không ngờ một khắc gặp nhau, Tuệ phi lại không hề mỉa mai hay trợn mắt ngỗ ngược như trước.

Đây... sao hôm nay cô ấy lại có vẻ khác thế nhỉ?

Các cung nữ bỗng nhiên nhận ra, không chỉ là biểu cảm Tuệ phi hôm nay hoàn toàn khác với hình tượng trước sau như một của nàng.

Lúc Tuệ phi nam tuần chỉ mang theo đồ có màu sắc tươi sáng, bởi vậy hôm nay vẫn mặc một thân đỏ tươi.

Nhưng trên đầu nàng lại không còn đeo đầy vàng ngọc nữa mà chỉ nghiêng nghiêng một chiếc trâm hoa lắc lư theo từng bước đi.

Một khắc hai người gặp nhau, Tuệ phi bỗng nhiên cười với Lan phi, nàng thản nhiên nói: "Theo vua như theo hổ, hy vọng vận khí của Lan phi nương nương có thể tốt hơn bổn cung một chút."

Trong giọng nói của nàng không có nửa phần cười nhạo và khiêu khích mà là sự bình tĩnh chưa từng có.

Lan phi cũng không hề ngạc nhiên.

Nàng khẽ gật đầu với Tuệ phi: "Thừa lâm cát ngôn." ( Mong kết quả sẽ tốt đẹp giống lời cô nói)

...... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Cung nữ đi theo sau lưng các nàng đều ngây ngẩn cả người, quan hệ giữa hai vị nương nương này không nên tốt như vậy chứ?

Nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, mấy người đã nhanh chóng bước vào trong đại điện.

Trong nháy mắt vào cửa, Lan phi nắm chặt khăn lụa trong tay.

Đấu gần hai mươi năm, nàng biết Tuệ phi đến tột cùng là người như thế nào.

Trong Thái Thù cung, Tuệ phi đích xác không tính là một người thông minh. Nhưng tính cách ban đầu của nàng ta vốn không phô trương và ác liệt như vậy.

Đương nhiên Tuệ phi cũng muốn khiêm tốn thản nhiên giống như Lan phi, nhưng nàng biết xuất thân của mình không cho phép mình làm như vậy.

Cho nên nàng dứt khoát vứt bỏ thể diện, tranh thủ lấy về lợi ích lớn nhất cho mình.

Từ sau Tuệ phi khi tiến cung, vẫn luôn "giả ngu", nàng thường cố ý nói những lời không phù hợp nhưng vô hại, bộc lộ rõ ràng tham vọng của mình.

Bởi vì Tuệ phi biết, Thái Thù cung thậm chí là cả Ung Đô những người tự xưng là "thông minh" đều khinh thường không thèm so đo với một cái "bình hoa".

Nhất là loại hoàng đế vừa đa nghi, vừa sợ người thông minh như đương kim thánh thượng.

Đôi khi ở trước mặt lão biểu hiện không kiêng nể gì một chút, ngược lại có thể trực tiếp đạt được mục đích của mình.

Sự thật chứng minh, Hoàng đế thích dáng vẻ này của nàng.

Lời nói vừa rồi của Tuệ phi không phải khiêu khích mà là tuyên bố.

Không ai dám nhắc tới tin tức hoàng đế sức khoẻ kém, nhưng sau lưng lại có vô số người nghị luận.

Ngay cả thời gian trước khi nàng bị giam cũng có nghe thấy.



Bởi vậy Tuệ phi cũng không suy sụp quá lâu, cũng giống như nàng không cảm thấy, "kết cục" của Lan phi sẽ tốt hơn mình.

Sự bất an của hoàng đế sẽ không dễ dàng tiêu tan như vậy.

Thời gian gần đây ngay cả Tam hoàng tử cả ngày không có việc gì làm cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, cả ngày ở trong phòng không ra.

Gã còn như thế thì Tạ Bất Phùng luôn bị hoàng đế chán ghét có thể sống được mấy ngày an ổn nữa đây?

......

Văn Thanh Từ xuyên sách tới đây đã được nửa năm, bất tri bất giác y đã không còn tận lực phân biệt nguyên chủ và mình nữa.

Sau khi biết chuyện xưa giấu sau con kênh Đại Vận Hà, cùng với nguyên chủ cũng có lòng sát tâm đối với Hoàng đế, Văn Thanh Từ bèn sinh ra chán ghét vị cửu ngũ chi tôn này.

Lúc y nói chuyện với hoàng đế không khỏi phân tâm nhiều lần.

Chờ khi Văn Thanh Từ lấy lại tinh thần, ánh mắt Hoàng đế lần thứ hai rơi vào thương vong cùng nhân số chiến báo, tiếp theo không khỏi nhíu mày nói: "Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đây là cái giá tất nhiên..."

(Thành ngữ nhất tướng công thành vạn cốt khô

(Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.

(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.

Giả nhân giả nghĩa.

Sao ngươi không tự mình trả "cái giá" này?

Đặt ở mấy tháng trước, Văn Thanh Từ đại khái sẽ không nghĩ nhiều về lời hoàng đế nói, nhưng hôm nay nghe đến đây y liền nhận ra, có lẽ người trước mắt đã dựa vào logic này của lão mà "hy sinh" rất nhiều người.

Lư hương ngọc chất còn đang bốc khói xanh, giờ phút này Văn Thanh Từ vô cùng đồng tình với những người hạ độc.

"Bệ hạ, người đã đến đông đủ, đều đang chờ ở ngoại điện." Hiền công công bước nhanh tới nhỏ giọng nhắc nhở.

Hoàng đế ấn mi tâm, đặt chiến báo trên tay sang một bên, lão khẽ thở dài nói: " Gọi bọn họ vào đi. ”

"Vâng."

Khoé mắt nhìn thấy Văn Thanh Từ muốn thu dọn hòm thuốc rời khỏi nơi này, Hoàng đế lại chậm rãi phất tay nói: "Ái khanh chậm đã, ngươi cũng ở lại. ”

"Vâng, bệ hạ." Văn Thanh Từ nặng nề gật đầu, thu dọn xong hòm thuốc đứng ở phía dưới.

Bây giờ chưa tới sáu giờ, khí lạnh trên kênh đào Đại Vân Hà dần dần thấm vào thân thuyền.

Chân Văn Thanh Từ lạnh đến tê dại, một cơn gió thổi qua, vạt áo chậm rãi chạm vào chân. Trong lúc hoảng hốt giống như một hồn ma ôm vào mắt cá chân y.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra sau đó, tay Văn Thanh Từ không khỏi nắm chặt.

  ------------------------------

Tất cả những gì xảy ra đằng sau nó, giống như một giấc mơ.

Hoàng đế yêu cầu thái giám bên cạnh đọc to chiếu chỉ mà lão vừa chuẩn bị.

Kinh Triệu Doãn Dịch Quán Hiên tham ô nhận hối lộ, bán chức quan, tịch thu tài sản lưu đày.

Nhị hoàng tử vượt quyền điều binh, làm việc thất trách, phạt vào chùa Quang Thành kiểm điểm

"Chùa Quang Thành" là một trong mấy ngôi chùa lớn của hoàng gia tiền triều để lại, ở triều đại này có lẽ không nổi tiếng, hơn hai mươi năm qua có thành viên hoàng thất nào đi tới đó.

Nhưng nó là một cái tên lặp đi lặp lại trong lịch sử tiền triều.

Tuy rằng tiền triều ít người thừa kế, nhưng chỉ có đời cuối cùng là còn con một.

Trước đó cũng đã xảy ra không ít sự kiện đoạt đích.

Thắng đương nhiên làm hoàng đế, mà thua nếu không phải chết thì chính là bị đưa vào chùa Quang Thành.

Ngôi chùa hoàng gia này nằm trong một ngọn núi sâu, sống ở đó chẳng khác chi giam cầm.

Mà các hoàng tử mang tội tiền triều phần lớn sẽ bị nhốt ở đó đến chết.

Thánh chỉ đã đọc xong được một lúc lâu, Tạ Quan Chỉ vừa mới tới đây không có bất kỳ phản ứng gì.

Hiền công công không khỏi hạ giọng thúc giục nói: "Nhị điện hạ, còn không mau đi lên tiếp chỉ đi."

Bị điểm danh, Tạ Quan Chỉ rốt cục chậm rãi ngẩng đầu, vô cùng khinh thường liếc nhìn lão thái giám này cùng thánh chỉ trong tay lão một cái: "Ồ."

Nói xong cũng không hành lễ, mà là trực tiếp tiến lên nhận lấy thánh chỉ.

Tuệ phi vốn luôn khoa trương, đứng xa xa thái độ khác thường không nói một lời..

Giam cầm ở chùa Quang Thành là hình phạt lớn nhất mà hoàng tử hoàng tôn phải chịu ngoại trừ xử tử ra.

Tạ Quan Chỉ miệt thị thánh chỉ đương nhiên có sai nhưng không đủ để từ giam cầm thăng cấp thành xử tử.

Chân trần không sợ đi giày.

Sau khi bình tĩnh mấy ngày, Tạ Quan Chỉ xem như phát hiện đối mặt với vị "phụ hoàng tốt" này của mình thì nên học dáng vẻ của Tạ Bất Phùng, không cho lão sắc mặt tốt.

Làm tốt lắm!

Trong lòng Văn Thanh Từ không kìm được khen ngợi Tạ Quan Chỉ.

Quả nhiên Hoàng đế bị phản ứng của hắn làm cho tức giận không nhẹ. Bàn tay vốn đang nhẹ nhàng đặt ở nơi khác lại kéo về mi tâm.

"Phiền toái" Tạ Quan Chỉ đã được giải quyết, lão dứt khoát không tiếp ý tới thiếu niên nữa, ngược lại nhìn sang Tạ Bất Phùng.



Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười.

Nụ cười của lão là sự hoà ái yêu thương quen thuộc.

Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người ở đây đều đọc được dối trá vô biên.

Hoàng đế từ từ thở dài một hơi, đột nhiên giả bộ tự trách mình: "Đều trách trẫm mấy năm nay vẫn bận rộn chính vụ, thiếu quản giáo các hoàng tử. Hiện giờ quay đầu lại mới phát giác bọn họ ai nấy đều trở thành cái loại vô pháp vô thiên này! Khụ khụ khụ..."

Lão càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn ho khan.

Văn Thanh Từ vội vàng ngẩng đầu, làm bộ quan tâm nhìn hoàng đế.

Ngay sau đó, tầm mắt của y đối diện với Hoàng đế.

"Ái khanh ngươi nói xem, trẫm nên làm như thế nào?" Hoàng đế khép áo choàng lại, giả bộ đau đầu nhìn xuống phía dưới, nghiễm nhiên là dáng vẻ người cha hiền từ.

Văn Thanh Từ: "..."

Thời gian gần đây hầu như ngày nào lao cũng phải ám chỉ ý nghĩ của mình cho y.

Ngày hôm nay, rốt cuộc vẫn đến.

Cái lạnh trên kênh đào Đại Vận Hà tiếp tục dâng lên.

Văn Thanh Từ như bị đông lạnh tại chỗ, dừng một lúc lâu mới chậm rãi tiến về phía trước một bước, hành lễ với lão.

Thấy Văn Thanh Từ vẫn không nói gì, hoàng đế lại ám chỉ một câu: "... Bất tri bất giác đại hoàng tử đã gần mười tám tuổi rồi, nhưng nó cái gì cũng không biết, đây không phải là một dáng vẻ hoàng tử nên có." Giọng điệu của lão có hơi bất lực.

"Thần không hiểu chính sự, nhưng thần cho rằng, phàm là học tập thì đều liên quan đến nhau."Văn Thanh Từ rốt cục mở miệng nhẹ giọng nói, "Nên xuất phát từ thực tế, tích lũy thêm kinh nghiệm mới đúng."

Hoàng đế cười gật đầu.

Lời nói của Văn Thanh Từ nghe có vẻ rất hợp lý, mhưng đặt ở trong cảnh tượng trước mắt này lại lộ ra vài phần quỷ dị.

Giọng điệu của y không còn dịu dàng như thường lệ, ngược lại lộ ra sự lạnh lùng và quyết tuyệt.

Tạ Bất Phùng đứng ở hàng cuối cùng nhìn qua Văn Thanh Từ.

Trang phục chính của Vệ triều đều là ống tay áo rộng. Bởi vậy không ai nhìn thấy, trong áo thiếu niên còn cất giấu một cái bao tay ấm.

—— Mấy ngày gần đây, Tạ Bất Phùng vẫn luôn mang theo nó theo người, còn do dự không đưa ra.

Không khí lạnh lẽo của kênh đào trong phút chốc bao bọc lấy Tạ Bất Phùng.

Chỉ có bao tay làm từ lông sói tuyết là có chút nhiệt độ ấm áp.

Đội ngũ nam tuần thần hồn nát thần tính.

Tạ Bất Phùng biết, sự nhẫn nại cùa hoàng đế đối với mình có lẽ đã gần cực hạn. Nhưng giọng nói của Văn Thanh Từ vẫn khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Khoang thuyền rõ ràng không lớn, giữa bọn họ cũng không cách bao nhiêu người, nhưng Mà Tạ Bất Phùng lại đột nhiên sinh ra ảo giác... Giữa Văn Thanh Từ và mình, giống như cách một con kênh Đại Vận Hà xa xôi.

"Ồ?" Hoàng đế giống như là bỗng nhiên có hứng thú, lão nghiêng mắt nhìn Văn Thanh Từ, "Ái khanh cho rằng tích lũy kinh nghiệm như thế nào mới tốt."

Sao, không phải ông đã có câu trả lời từ lâu rồi sao?

Văn Thanh Từ chậm rãi nở nụ cười, chết lặng nói ra câu thoại đã diễn ra vô số lần trong lòng. Giọng nói của y trở nên vô cùng xa lạ, giống như không thuộc về mình.

“...... Thần cho rằng, chiến sự của Bắc Địch trấn Trường Nguyên đang gấp gáp, nếu lúc này đi về phía bắc, hẳn là có thể tích lũy được kinh nghiệm. ”

Bắc Địch, Trấn Trường Nguyên?

Không giống như Văn Thanh Từ đã được ám chỉ nhiều lần, những người khác ở đây đều ngu ngơ.

Trước đây bọn họ cũng không biết tính toán của hoàng đế, không ngờ thế mà còn có thể đưa Tạ Bất Phùng lên chiến trường.

Lời nói của Văn Thanh Từ giống như một quả sấm rền, không hề báo trước cứ như thế đập xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.