Cánh tay trái tê liệt vô lực buông xuống bên cạnh không thể nâng lên, cả một thời gian dài Văn Thanh Từ không cách nào mượn lực đẩy mình lên. 
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của Tạ Bất Phùng xuyên qua lớp áo hơi mỏng, lan tới Văn Thanh Từ. 
Y thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập không ổn định của thiếu niên, hơn nửa năm không gặp, Tạ Bất Phùng gầy đi rất nhiều nhưng cơ bắp trên người lại càng ngày càng rắn chắc qua từng trận chiến. 
Nhất là cánh tay nắm chặt trọng kiếm, lúc này dùng sức giữ chặt, cơ bắp căng cứng đến mức hơi đau. 
Hơi thở của Tạ Bất Phùng trở nên nặng nề vì bị sốt, màn đêm tĩnh lặng khuếch đại mọi âm thanh. Từng tiếng hít thở đều lọt vào tai Văn Thanh Từ một cách rõ ràng. 
Tất cả những điều này tạo cho Văn Thanh Từ một ấn tượng sai lầm —— giờ phút này mình là con mồi bị thiếu niên giữ chặt cổ. 
...... Không phải hắn bị trúng độc rồi sốt cao ư? Sao còn sức lực lớn như vậy chứ?! Văn Thanh Từ không khỏi nghi ngờ nhân sinh. 
Địa Long đã đốt suốt nhiều ngày, sức nóng từ cơ thể thiếu niên ngay lập tức xua tan cái lạnh trên cơ thể Văn Thanh Từ. Trên trán thậm chí còn có những giọt mồ hôi. 
Vết thương trên người Tạ Bất Phùng được quân y khâu lại, vừa mới đùng sức chút là sẽ rách ra. Chỉ chốc lát sau Văn Thanh Từ đã ngửi được một mùi máu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/2944149/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.