Khoảnh khắc sắp ra khỏi cửa thành, Tạ Bất Phùng chậm rãi mở lòng bàn tay, tiếp theo cúi đầu nhìn xuống phía dưới. 
Da thịt hắn bị ngọc dược rạch ra đường vẫn còn thấy nét, máu thịt mơ hồ, hơi nhúc nhích là có máu tươi từ trong đó chảy ra… 
Thiếu niên không khỏi nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi khí lạnh, mượn chuyện này trấn tĩnh lại. 
Ký ức vụn vặt đêm qua lại một lần nữa dâng lên trong lòng hắn. Vầng hào quang như lưu ly, âm thanh mờ ám, làn da lạnh lẽo, mùi hương đắng thoang thoảng, những cái chạm và những nụ hôn... vừa chân thực lại vừa hư ảo. 
Như một giấc mơ, đẹp đến mức hư cấu. 
Nhớ tới đây nhịp tim của Tạ Bất Phùng lại trở nên hỗn loạn. 
Gió lạnh xen lẫn những bông tuyết ập đến, mọi người vô thức nheo mắt lại. Nhưng Tạ Bất Phùng lại giống như không hề phát hiện ra chuyện này. Hắn cố gắng ghi lại rồi cứu vãn những ký ức rời rạc, nhưng dưới cơn sốt cao, mọi hình ảnh mờ ảo như thể bị ẩn sau làn sương mù dày đặc. Làm cho người ta không phân biệt được thật giả, không phân biệt được hư thực. 
...... Có thể là y không? Hoặc là khát vọng ẩn sâu trong nội tâm của mình. 
Lý trí và cảm tính trong khoảnh khắc rối vào nhau, tranh đấu quyết liệt. Những ngón tay cầm chặt dây cương của hắn lúc này đang run lên vì lo lắng. 
Tạ Bất Phùng cắn chặt răng, ngay lúc tỉnh táo, hắn hận không thể lập tức phong toả cả trấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-dan-sinh-ton-cua-thai-y-hac-lien-hoa/2944147/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.